Một khi đã bị buộc tội, tình trạng của nhà họ Tô sẽ tồi tệ đi. Đừng nói chuyện đi học của những đứa trẻ đều trở thành vấn đề, thậm chí lên đại học cũng đừng có mơ mà nghĩ tới, đến ngay cả công việc của chú hai và chú ba trong thành phố cũng có thể bị mất luôn.
Nhưng mà, chuyện mà Tảo Tảo đã làm, không thể không nghiêm trị.
Anh ta biết tâm trạng của Vãn Vãn, đổi lại là người nào đi nữa thì cũng không ai có thể chấp nhận được.
Không đi học được thì không đi học thôi, đợi anh ta tốt nghiệp cấp 3 xong cũng không đến nỗi thành đứa mù chữ, không mơ tới những công việc ở thành phố nữa, cứ thành thành thật thật ở thôn Hạ Hà làm một nông dân thôi.
Nếu như nói không oán giận thì đó là điều không thể.
Nhưng anh ta có oán trách ai cũng không thể oán trách người khác, chỉ có thể trách một mình Tô Tảo Tảo thôi.
Bây giờ nhìn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của ông nội, trong lòng Tô Kiến Hoành cảm thấy rất khó chịu.
DTV
“Ông nội, cháu dìu ông ngồi dưới gốc cây lê già trong sân” Tô Kiến Hoành đỡ ông ấy.
Ông nội Tô lúc này cả người sụp đổ, được Tô Kiến Hoành nâng đỡ dậy, run rẩy đi về phía cây lê già.
“Kiến Hoành à, cháu từ nhà của thằng hai về à?” Ông nội Tô hút một hơi thuốc, một lúc lâu sau mới hỏi cậu ta.
Tô Kiến Hoành nói: “Hiện giờ cháu đang sống trong nhà của chú hai. Mặc dù đất móng nhà đã được giải quyết, nhưng cháu không có tiền để xây dựng một ngôi nhà. May mắn là chú hai đã cho cháu mượn phòng, nếu không cháu phải ngủ ở ngoài đường rồi"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-375.html.]
Trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Tô Kiến Hoành còn tưởng rằng ông cụ không nói chuyện nữa thì chợt nghe ông nội Tô nói: “Kiến Hoành, trở về đi"
Tô Kiến Hoành lắc đầu: “Ông nội, nếu đã tách ra khỏi nhà thì không có đạo lý nào lại tiếp tục ở chung. Nhưng cho dù có tách ra khỏi nhà hay không thì con vẫn sẽ hiếu thảo với ông"
Ông nội Tô thở một hơi dài: “Kiến Hoành à, cháu cũng thấy rồi đó, ba mẹ cháu không thể không có cháu, cháu là con trai trưởng và là cháu đích tôn của chi trưởng, sau này cháu sẽ là trụ cột trong gia đình, trong nhà bây giờ đã trở thành như vậy, cháu không thể trở về sao?"
“Ông nội, chẳng lẽ trong mắt ông việc tách ra khỏi nhà là chuyện trẻ con vui đùa sao?” Tô Kiến Hoành nhìn ông ấy, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng: “Ông nội, ông đã già rồi, những chuyện của đại phòng thì ông đừng quan tâm nhiều nữa. Cháu cùng với ba mẹ đã tách khỏi nhà rồi, không thể ở cùng với nhau được nữa. Nếu ông cứ nhất quyết muốn cháu về lại nhà thì sau này cháu sẽ ít về bên nhà nội lại, ông cũng đừng có trách cháu bất hiếu với ông, không đến thăm người ông nội là ông nha".
“Cháu là con trai của ba mẹ cháu, chẳng lẽ cháu bất hiếu với cả ba mẹ mình?” Ông nội Tô tràn đầy trách cứ, ông ấy cả đời gánh vác gia đình, giờ về già, con trai của ông thì phải chịu khổ như vậy, cháu nội lại không nguyện ý phụng dưỡng?
“Hiếu thảo là một chuyện, sau này hàng năm cháu đều cho tiền trợ cấp cùng lương thực, nhưng tuyệt đối không thể tách ra khỏi nhà rồi lại ở chung lại.” Thái độ Tô Kiến Hoành cực kỳ kiên định.
Ông nội Tô nửa ngày trời không có nói gì.
Ông ấy cũng biết rằng Kiến Hoành dù sao cũng không phải là thằng hai, thằng hai có thể vì một lời nói của ông ấy mà xúc động, nhưng Kiến Hoành sẽ không.
Con cháu có phúc riêng của con cháu, ông ấy thân là ông nội thật sự không thể lo liệu cho tất cả việc nhà của người khác.
Trước đây ông ấy vẫn còn có khả năng, có lẽ nói một hai câu Kiến Hoành có thể nghe theo, nhưng bây giờ Kiến Hoành đã lớn rồi, là một chàng trai trẻ ở tuổi đôi mươi có những ý tưởng của riêng mình rồi.
“Cháu không muốn trở về vậy thì đừng về nữa." Ông nội Tô nhất thời trở nên phiền muộn: “Sau này trở về nhiều một chút, thăm ông nội, thăm ba mẹ của cháu"