Tô Kiến Hoành nói hết ra những vết nhơ trong lòng: “Ông thật sự cho rằng Tô Tảo Tảo trong chuyện này hiền lành lắm à? Tảo Tảo bị phát hiện đang ở cùng bọn giáo phái, không phải đơn thuần chỉ là mê tín, cũng không phải đơn thuần là tin vào giáo phái, mà là đang muốn hại người đó."
Những lời này, anh ta đã muốn nói từ lâu lắm rồi. Ở phía nhị phòng bên kia, có một số điều anh ta không thể nói, đồng thời vì lý do của Tảo Tảo, anh ta cảm thấy hổ thẹn không nói nên lời với Vãn Vãn.
Cho dù những chuyện này không phải do anh ta làm, nhưng dù sao Tảo Tảo cũng là em gái của anh ta, anh ta không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.
Anh cả như ba, mặc dù ba mẹ đều ở trong sảnh đường, nhưng anh ta làm anh, cho dù ngày thường cô ấy không nguyện ý nghe lời anh ta nói thì cũng nên khuyên nhủ một chút.
Điều mad cậu ta có thể làm bây giờ là bù đắp thật tốt cho Vãn Vãn.
“Giáo phái? Không phải đơn thuần chỉ là mê tín sao?” Ông nội Tô không đi tới thôn ủy, tuy rằng nghe bảo Tô Tảo Tảo phạm lỗi lầm lớn, nhưng ông ấy không biết là chuyện này liên quan tới giáo phái.
Tô Kiến Hoành nói: “Đó là một tên đạo sĩ tên Liễu Đại Phú. Bí thư Viễn Sơn nhận ra là một tên giáo phái. Con bé đã cấu kết với đạo sĩ đó để hãm hại Vãn Vãn, muốn thay đổi mệnh, sau đó đã bị Vãn Vãn phát hiện ra, bị bắt quả tang ngay tại chỗ."
Liễu Đại Phú?
Liễu Đại Phú?
Liễu Đại Phú?
Vậy mà là hắn? Tại sao lại có thể là hắn?
Ông nội Tô cả người ngây ra như phỗng, cơ thể càng run rẩy dữ dội hơn.
“Hắn, hắn không phải c.h.ế.t rồi sao?” Ông ấy nhớ rõ ràng Liễu Đại Phú đã chết, lúc đó chính là ông ấy báo cáo mà.
Có phải là hắn quay lại để trả thù nhà họ Tô không? Vì vậy đã xúi giục Tảo Tảo đi làm hại đứa cháu gái khác của mình?
Trái tim của ông nội Tô đột nhiên đau nhói, đau đến mức không nói nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-377.html.]
“Chưa chết, cũng không biết hắn làm sao chạy trốn ra được, nghe nói hắn với nhà chúng ta có thù oán?"
Ông nội Tô không trả lời, nhưng từ cơ thể run rẩy của ông ấy có thể nhìn ra được nội tâm ông cụ chấn động như thế nào.
“Ông nội, ông còn cảm thấy Tảo Tảo nên được thả ra sao? Cả nhà chúng ta đều bị con bé hủy hoại, ông có biết không?” Tô Kiến Hoành gần như rống to: “Ai mà biết sau này sẽ phát sinh thêm tai họa gì. Dù sao đi nữa thì chúng ta đều bị con bé phá hủy hết rồi."
Ông cụ Tô thở dài, không tiếp thêm lời nào nữa.
Ở căn phòng bên kia truyền đến tiếng của Tô Đại Lực: “Tiểu tử thối, mày nói chuyện với ông nội mà có thái độ gì vậy? Chán sống rồi đúng không? Cánh cứng rồi, dám cãi lại rồi đúng không?” Vừa nói xong, Tô Đại Lực từ trong phòng đi ra ngoài.
Ông ta bị què, chỉ có thể dựa vào cây gậy mới có thể đi đường được.
Mặt đỏ bừng, hai mắt đỏ hoe, tức giận trừng mắt nhìn Tô Kiến Hoành.
“Hai ông cháu ta đang nói chuyện, con nhảy ra chen mồm vào làm gì? Vào phòng đi!” Ông nội Tô đột nhiên nổi giận.
Tô Đại Lực sững sờ: “Ba?"
“Trở về” Ông nội Tô gầm lên.
DTV
Lưu Chiêu Đệ từ trong phòng đi ra, kéo Tô Đại Lực đi vào.
Trong sân bỗng nhiên im phăng phắc.
Âm thanh ồn ào như vậy, bà nội Tô cũng không đi ra, nếu đổi lại là ngày xưa thì bà ta đã đi ra từ lâu rồi.
Những gì xảy ra ngày hôm nay đã gây ra ảnh hưởng lớn đến bà ta, sự việc quá lớn rồi.
“Ông nội, thật ra có một số chuyện cháu đã sớm muốn nói với ông, nhưng lại sợ ông và bà nội không muốn nghe, trong lòng cảm thấy không thoải mái." Tô Kiến Hoành suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói ra những lời đó: “Tảo Tảo biến thành bộ dạng như bây giờ, đều là do người lớn dạy dỗ không tốt, thân là anh trai cháu cũng nên chăm sóc tốt cho con bé. Chúng ta đều có trách nhiệm."