Tin tức Giáo sư Lý sẽ đến Bắc Kinh để họp ngay lập tức lan truyền khắp cả thôn Hạ Hà.
Toàn bộ người trong thôn đều mừng cho ông ta.
DTV
Giáo sư Lý đã ở thôn Hạ Hà lâu như vậy, cũng có tình cảm sâu sắc với người dân trong thôn.
Bây giờ ông ta đã được Đặng Công rửa sạch mối oan, còn được mời đến Bắc Kinh, mọi người đều chúc phúc cho ông ta.
Vãn Vãn chính là người vui vẻ nhất.
Khi giáo sư Lý rời đi, toàn bộ người trong thôn đều đến tiễn ông ta.
Trước khi đi, ông ta nói với Vãn Vãn: “Đợi ông đến Bắc Kinh dự cuộc họp xong, khi nào được kỳ nghỉ hè thì nhớ lên tỉnh thành thăm ông, đến lúc đó ông sẽ tiếp tục dạy cháu hội họa."
“Thầy ơi." Vãn Vãn nước mắt lưng tròng nói, có chút không nỡ rời đi.
“Cháu lớn rồi, không được khóc nữa." Giáo sư lau tới lau lui mũi của cô bé, lại lau nước mắt cho cô bé.
Vãn Vãn tuy vẫn còn rơm rớm nước mắt, bây giờ cô bé vẫn còn là một đứa bé, khóc chảy nước mũi cũng không xấu hổ.
“Chuyện của chị họ của cháu ông đã nói với bên huyện rồi, nhà của cháu sẽ không bị liên lụy đến đâu." Giáo sư Lý lại nói tiếp.
Vãn Vãn cảm động, mặc dù thầy đang ở dưới tình huống sắp rời đi, nhưng vẫn còn quan tâm đến việc của gia đình cô bé, sợ chuyện của Tô Vũ Đình sẽ liên lụy đến nhị phòng.
“Thật ra thì còn có anh Kiến Hoành. Có lẽ anh ấy là người bị liên lụy trực tiếp nhất. Cháu thật sự có chút xin lỗi với anh ấy." Trái tim của Vãn Vãn tràn đầy áy náy.
Nhưng vấn đề của Tô Vũ Đình phải được giải quyết. Cô bé không thể để cô ấy làm xằng làm bậy nữa, đến lúc đó có thể không chỉ dừng lại ở việc làm hại liên lụy đến anh họ Kiến Hoành không thôi đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-380.html.]
Hơn nữa cô bé biết rằng sau khi phong trào lớn kết thúc, sau này đấu tranh giai cấp sẽ bị loại bỏ, sẽ không còn những quấy nhiễu của những thành phần tương tự mai sau.
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học được phục hồi, anh họ Kiến Hoành chắc chắn sẽ có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tất cả những chuyện này cô bé đương nhiên không thể nói cho người khác biết, tất cả những chuyện này còn chưa có xảy ra, nếu như cô bé nói ra sẽ dẫn đến bị nghi ngờ.
“Yên tâm đi, lần này ông đến Bắc Kinh dự họp sẽ nói ra vấn đề này, cho tất cả những người không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học do rắc rối về thân phận một cơ hội nữa." Giáo sư Lý dường như cho Vãn Vãn một sự bảo đảm, cũng là cho chính mình một sự chắc chắn.
Giáo dục không thể bị bỏ thụt lùi được nữa.
Cho dù có nghèo cái gì đi chăng nữa, cũng không thể nghèo về giáo dục.
Sau khi tiễn giáo sư Lý, trong lòng Vãn Vãn cảm thấy hơi buồn rầu.
Cô bé nghe nói rằng mặc dù anh họ Kiến Hoành biết rằng bản thân đã vô vọng không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thậm chí đến cả học cấp ba cũng không có khả năng, nhưng anh ấy không hề bỏ cuộc, vẫn luôn luôn học hành rất chăm chỉ.
Chi tiết nhỏ này khiến Vãn Vãn rất cảm động.
Khi cuộc sống vô vọng, vẫn còn có thể kiên trì với mục tiêu của bản thân, không vứt bỏ không từ bỏ, những người như vậy nhất định sẽ có thành tích cao trong tương lai.
Hơn nữa cô bé cũng biết, lần này kỳ thi đại học sẽ được phục hồi lại, sẽ không gây khó khăn vì thân phận của mọi người.
Vào lúc này, ngược lại, cô bé đang nghĩ về việc biết tin tức của Tô Vũ Đình muộn một chút, ít nhất là trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học được phục hồi lại thì trước tiên không nên biết được tin tức này.
Nếu không thì sẽ gây thiệt hại lớn đối với anh họ Kiến Hoành.
Lỡ như anh ấy bị Tô Vũ Đình liên lụy, sau đó nảy sinh tuyệt vọng đối với cuộc sống thì làm sao đây?
Tuy nhiên, cô bé không đợi được lâu như vậy, đành đợi đến khi phán quyết của Tô Vũ Đình được đưa ra.