Cuối cùng, chỉ đành thất vọng gả con gái sang nhà người khác, cho dù có tiếc nuối đến mấy cũng không còn cách nào khác.
May mắn thay, cái này cũng chỉ là bản thân cô ấy nghĩ thôi, không đề cập đến nó với Lục Tư Hoa, nếu không sẽ rất lúng túng.
“Cám ơn chị Bao Lục Tư Hoa chân thành cảm ơn.
Mặc dù Bao Cúc Hoa hay nói linh tinh, rất thích buôn chuyện, nhưng cô ấy thực sự là một người tốt, Lục Tư Hoa rất thích cô ấy.
“Có gì đâu mà cảm ơn chứ, tôi tin tưởng anh Tô nhà cô chắc chắn sẽ không có việc gì. Cô cũng không cần quá lo lắng, nhất định phải tin tưởng chính mình"
Trong thời điểm nghịch cảnh chính là thời khắc có thể khảo nghiệm một người như nào.
Tô Cần và Lục Tư Hoa thực sự trải qua một cuộc sóng gió như uống nước, nóng hay lạnh tự mình biết lấy, cũng biết được ai mới là người chân thành với bọn họ, ai là kẻ dối trá.
Trong khi Tô Cần đang phiền não về chuyện công việc của mình, thì tại Bắc Kinh đang diễn ra những cuộc thảo luận kịch liệt về công tác giáo dục và việc phục hồi kỳ thi tuyển sinh đại học.
Giáo sư Lý là một trong số những người đã đưa ra nhiều ý kiến quý báu.
Cuộc hội nghị kéo dài hơn một tháng, cuối cùng tất cả các phương án đã được vạch ra tuyệt đối.
Ngày 21 tháng 10 năm 1977, tin tức về việc phục hồi kỳ thi tuyển sinh đại học được đăng trên các báo.
Bất kể địa vị, bất kể tuổi tác, bất kể là người ở đâu, bất kể địa vị xã hội, miễn là có bằng tốt nghiệp trung học hoặc là những học sinh có sức học tương đương nhau thì đều có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Những tin tức như vậy vừa xuất hiện, nó đã gây chấn động trong và ngoài nước.
Những thanh niên tri thức chưa kịp trở lại thị trấn, vừa nghe được tin tức này đã kích động khóc.
Còn số những thanh niên đã trở lại thị trấn, đang ở nhà đợi chờ việc cũng khóc.
DTV
Tất cả những sinh viên đã tốt nghiệp, chưa tốt nghiệp hoặc sắp tốt nghiệp cũng đều khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-383.html.]
Sau mười năm mong chờ, họ cho rằng kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ không mở lại, không ngờ rằng trong những năm họ còn sống đã chờ đợi được ngày mà kỳ thi tuyển sinh đại học phục hồi lại.
Hơn nữa bất kể độ tuổi như nào đều có thể tham gia, đây không khác gì một tin vui động trời.
Khi Tô Kiến Quốc biết được tin này, anh ấy gần như nhảy dựng lên, vỗ nhẹ vào trái tim sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, anh ấy tự an ủi bản thân.
Anh ấy nghĩ đến Tô Kiến Hoành.
Từ sau khi Tô Kiến Hoành bị nhà trường đuổi học, anh ta đã về quê, cũng không biết là anh ta đã nghe được tin này chưa.
Không thể đợi lâu hơn nữa, anh ấy lên xe buýt đi đến công xã Khải Minh.
“Anh Kiến Hoành! Có tin tốt. Một tin cực kỳ tốt."
Vừa mới xuống xe, anh ấy đã chạy đến thôn Hạ Hà, còn chưa bước vào cửa nhà anh ấy đã đứng ở ngoài hét lớn.
Lúc này Tô Kiến Hoành đang giẫy cỏ trên vườn rau.
Bởi vì chuyện của Tô Tảo Tảo mà bị nhà trường đuổi học, khiến anh ta bị liên lụy, khiến anh ta cũng không còn có cơ hội đến trường nữa.
Anh ta từng chán nản uể oải, sau đó lại phấn chấn trở lại.
Không đi học thì có sao đâu? Anh ta phải tin tưởng vào bản thân mình, nhất định sau này anh ta sẽ càng giỏi hơn.
“Anh Kiến Hoành, kỳ thi tuyển sinh đại học đã được phục hồi lại rồi.” Tô Kiến Quốc hét lên, chạy vào sân.
Tai Tô Kiến Hoành vừa nghe được những lời này, trong lòng như nổ vang tiếng sấm.
Ngay say đó, anh ta lại chán nản cúi đầu thở dài: “Kỳ thi đại học được mở lại thì chúng ta cũng chả có cơ hội."
Kỳ thi đại học, là một cơ hội tuyệt vời như thế nào chứ, nhưng thành phần lý lịch của nhà anh ta không tốt, anh ta cũng không bao giờ có cơ hội đi học chứ đừng nói đến đại học.