“Anh Kiến Hoành, chúng ta có cơ hội, lần thi đại học này, ở trên cũng đã nói rồi, không soi xét về thành phần lý lịch, không soi xét xuất thân, tuổi tác bao nhiêu, chỉ cần anh muốn thi là có thể tham gia“
"Em nói cái gì?” Tô Kiến Hoành buông cuốc xuống, cầm tờ báo qua coi.
Khi nhìn thấy những chữ đen được viết rõ ràng rành mạch trên giấy trắng, giọng nói anh ta run rẩy hỏi: “Kiến Quốc, điều này có nghĩa là cả anh và em đều có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học sao?"
“Đúng vậy, có thể tham gia, ở trên đó đã nói rồi đó"
“Kiến Quốc, em nhéo anh một cái đi, có phải anh đang nằm mơ không?” Giọng của Tô Kiến Hoành càng run rẩy: “Anh nhất định là đang nằm mơ, nhất định là vậy rồi, làm gì mà có chuyện tốt như vậy?"
Ngay lập tức, Tô Kiến Quốc liền tàn nhẫn cấu vào cánh tay anh ta.
Cơn đau ập đến khiến Tô Kiến Hoành trợn to hai mắt: “Đây là thật sao? Không phải là mơ sao? Đây thật sự không phải là mơ, không phải là mơ!"
Vừa nói Tô Kiến Hoành vậy mà đã khóc nấc lên.
Anh ta luôn tưởng rằng cả đời này mình đã hết duyên với kỳ thi đại học. Bởi vì chuyện của Tô Tảo Tảo đã khiến anh ta cả đời này không có được kết quả tốt đẹp.
Anh ta đã bị cho vào thành phần đen của xã hội, việc cưới vợ sinh con đều sẽ bị ảnh hưởng, chuyện cao cả như học tập làm sao có thể đến lượt anh ta được chứ?
Nào ngờ, khi anh ta đang rơi vào tuyệt vọng thì đất nước đã gửi đến một tia sáng, mang đến cho anh ta ánh mặt trời.
Anh ta ôm lấy tờ giấy báo, cứ thế khóc lớn lên.
Hóa ra anh ta vẫn còn may mắn, tuy rằng mỗi bước đi đều rất khó khăn, nhưng cũng may anh ta không xui xẻo đến mức không làm được chuyện gì cả.
Tô Kiến Hoành ôm tờ giấy khóc lớn, Tô Kiến Quốc nhìn cũng thấy đau lòng. Không ngờ có thể như vậy, vào lúc mọi người đều tưởng rằng không có khả năng thì thần may mắn đã ghé đến chỗ họ, vậy mà lại có thể bình an vô sự, có thể tham gia kỳ thi đại học.
“Anh Kiến Hoành, năm nay anh chuẩn bị thi đại học sao?” Tô Kiến Quốc hỏi anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-384.html.]
Tô Kiến Hoành đã khóc lớn một trận, lúc này tâm trạng anh ta đã bình phục trở lại.
“Năm nay anh quyết định phải thi đại học, dù có như thế nào anh cũng phải thử một lần.” Tô Kiến Hoành lau mặt.
Cơ hội tốt như vậy, sao anh ta có thể từ bỏ được?
Ai biết được năm sau sẽ thế nào, cứ tham gia thi đại học trước rồi tính tiếp.
Cũng may khi anh ta bị nhà trường đuổi học cũng không từ bỏ việc học tập, bây giờ anh ta tự tin mình có thể thi đỗ.
Tô Kiến Quốc nói: “Anh Kiến Hoành, trở về huyện với em trước nhé? Chúng ta đến huyện báo danh, cùng nhau ôn bài, cố gắng củng cố hết những kiến thức trong vòng một tháng. Lúc đó đi thi mới không hoảng sợ, không căng thẳng được."
DTV
Ở thôn và ở huyện khác biệt hoàn toàn.
Tuy rằng anh ta và căn nhà cũ bên kia đã tách hộ nhưng với chú Hai lại khác. Chú Hai và gia đình anh ta đã cắt đứt quan hệ, về tình về lý thì sẽ không bị gia đình họ liên lụy. Nhưng nếu như anh ta đến huyện, vậy chẳng phải sẽ cho ủy ban cách mạng có lý do, như vậy chú Hai và gia đình anh ta còn quan hệ không?
Vốn dĩ anh ta không muốn ở căn nhà dưới quê của gia đình chú Hai, mà đến ngủ ở chuồng bò, nhưng đã bị bí thư Viễn Sơn ngăn cản.
Chuồng bò kia bởi vì từng có ba nhân vật lớn từng ở nên hiện tại thuộc đối tượng bảo vệ trọng điểm. Căn nhà ở gia đình chú Hai, đến lúc đó anh ta sẽ bảo ủy ban thôn làm một tờ giấy chứng minh, không liên quan gì đến nhóm người Tô Cần cả.
Thế là Tô Kiến Hoành mới dám ở.
Gia đình anh ta đã có lỗi với cả nhà chú Hai rồi, không thể bị anh ta liên lụy vào lúc này nữa.
Thế là anh ta càng thêm áy náy.
“Anh Kiến Hoành, anh...” Cần gì phải làm vậy chứ?
Tô Kiến Quốc thì thầm, nhưng bỗng dừng lại.