Tô Kiến Hoành có suy xét của anh ta, và suy xét đó là đúng. Hiện giờ cuộc vận động kia đã kết thúc rồi, nhưng vấn đề thành phần vẫn còn, ủy ban cách mạng vẫn còn ở đó.
“Kiến Quốc, rất cần thiết đó. Thời kỳ đặc biệt, chúng ta phải nghiêm túc đối đãi, không thể vì chuyện của anh mà ảnh hưởng đến chú Hai, ảnh hưởng đến tụi em được.” Tô Kiến Hoành nói rất nghiêm túc.
Tô Kiến Quốc thở dài rồi gật đầu. Tuy anh ấy biết Kiến Hoành làm vậy vì muốn tốt cho gia đình mình, nhưng không biết tại sao trong lòng anh ấy cảm thấy chua xót, có một cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Tất cả mọi thứ này đều là Tô Tảo Tảo mang đến. Một mình cô ta hại hết bao nhiêu người?
Đừng nói là gia đình bác Cả, đến cả ông bà nội, anh Kiến Hoành, và cả gia đình chú Ba cũng bị liên lụy.
Nhưng tính ra thì tổn hại của gia đình anh ấy được xem là nhỏ nhất rồi, cũng chỉ bị điều tra mà thôi. Bọn họ vẫn ở trong căn nhà của đội vận chuyển, công việc của ba vẫn còn, tuy rằng em trai, em gái vị nhà trường đình chỉ học tập, nhưng vẫn còn trong danh sách của trường, không hề bị đuổi học.
Tất cả những điều này đều chứng minh gia đình anh ấy may mắn, không hề bị dính líu quá nghiêm trọng.
Nhưng dù gì cũng có quan hệ huyết thống với gia đình bác Cả bên kia, nên bị điều tra cũng là điều bình thường.
Hơn nữa, anh ấy có một trực giác, gia đình mình sẽ được thông qua xét duyệt nhanh thôi, ba sắp được phục chức, trở về đơn vị làm việc.
Anh ấy đưa tờ giấy thông báo cho Tô Kiến Hoành, rồi nói chuyện với anh ta một lúc, nói anh ta có thể báo danh ở đâu. Nếu như công xã có người gây khó dễ cho anh ta, vậy trực tiếp đến huyện báo danh, trong huyện có chỗ dành riêng cho học sinh thi đại học đến báo danh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-385.html.]
Tô Kiến Quốc cũng lo lắng sẽ có người gây khó dễ cho Tô Kiến Hoành, dù gì hiện tại thành phần của anh ta không tốt, bị Tô Tảo Tảo làm liên lụy rồi. Ắt hẳn sẽ có một nhóm người sẽ giậu đổ bìm leo, không cho anh ta báo danh.
DTV
“Lần thi đại học này không cần điểm thành phần, không cần thư giới thiệu, bên trên không gây khó dễ nổi đâu. Anh cứ yên tâm đi báo danh, chúng ta cố gắng tận dụng tốt một tháng này để ôn bài, thi đỗ đại học."
Tô Kiến Hoành gật mạnh đầu, anh ta có tài cán gì mà lại được gia đình chú Hai tin tưởng như vậy.
Địa điểm báo danh ở huyện, xuất hiện tình trạng người người chen chúc nhau, có rất nhiều học sinh ở dưới quê đều đi thẳng đến huyện để tiến hành báo danh.
Có một số người trùng hợp lên huyện nhìn thấy, nên đến báo danh đại. Có một số người từ dưới quê đặc biệt đi lên đây, chẳng hạn như Tô Kiến Hoành. anh ta bị công xã gây khó dễ trong việc báo danh, hết cách nên mới phải lên đây báo danh. Có người làm khó, là vì không muốn anh ta có tiền đồ? Cũng may, ở huyện có mở điểm báo danh.
Còn một số là những thanh niên tri thức ở dưới quê bị lãnh đạo ở trên cản trở, có một số vì kết hôn nên bị vợ chồng trong nhà cản trở không cho báo danh, chỉ đành trốn lên huyện báo.
Có hàng ngàn loại người, hàng ngàn nguyên nhân khiến điểm báo danh ở huyện bị chật cứng người.
Trong đám đông có thể nhìn thấy được bóng dáng của Tô Kiến Hoành. Tô Kiến Quốc biết ngay thể nào anh ta cũng bị cản trở ở dưới quê.
“Anh Kiến Hoành, báo danh được chưa?” Tô Kiến Quốc chen qua đám người, vỗ vai Tô Kiến Hoành.
Tô Kiến Hoành quay đầu, vừa nhìn thấy là em họ của mình thì nở nụ cười: “Anh vừa mới báo xong. Vốn dĩ anh cũng lo lắng trên huyện sẽ không cho báo, không ngờ đã báo được rồi."
“Bên trên có quy định như thế, sao có thể không cho báo được chứ? Cũng chỉ có dưới quê mới bị cản trở chuyện này thôi, nhưng nó chẳng có tác dụng gì cả, lẽ nào bị cản trở, gây khó dễ thì không báo danh được nữa à? Chúng ta vẫn lên huyện báo danh đấy thôi."