Trình Kiêu lắc đầu: “Em không thi đại học trước, cứ từ từ thôi."
Cậu ấy muốn đợi thi đại học chung với Vãn Vãn, nhưng cách nghĩ này, cậu ấy chưa từng nói với bất kỳ ai, chỉ giấu ở trong lòng mình mà thôi.
Vào lúc mọi người tưởng rằng Kiến Binh cũng sẽ tham gia kỳ thi đại học chung với Kiến Quốc, lại nhận được câu trả lời của Kiến Binh.
“Anh sẽ không tham gia kỳ thi đại học năm nay. Kiến Binh chưa từng nghĩ đến việc báo danh tham gia thi đại học, anh ấy không muốn vội vàng, gấp gáp như vậy.
“Tại sao ạ? Anh Hai, anh đã nắm hết những kiến thức hiện nay rồi mà, anh có học lớp mười hai hay không đều không thành vấn đề, có thể trực tiếp tham gia thi đại học được rồi.” Đây là chỗ mà Kiến Dân không hiểu được.
Tô Kiến Binh nói: “Em không hiểu đâu. Năm nay quá vội vã rồi, ôn tập thêm một năm thì chuyện thi cử mới nắm chắc thêm phần thắng được. Hơn nữa, anh ấy muốn thi vào trường quân đội. Anh ấy điều tra qua rồi, trong danh sách các trường chiêu sinh trong lần khôi phục kỳ thi đại học này, không hề có trường quân đội.
Nếu như có trường quân đội, anh ấy nhất định sẽ báo danh trước thử xem. Nhưng anh ấy tìm khắp các văn bản chiêu sinh, đều không phát hiện được bóng dáng của trường quân đội.
Kỳ thi đại học năm nay không hề có trường mà anh ấy muốn học.
Điều này khiến anh ấy rất thất vọng.
Anh ấy đã nói với ông nội Tiêu rồi, không thi vào trường đại học ở địa phương, mà sẽ vào quân đội để đào tạo chuyên sâu, thi vào trường quân đội chính là ước mơ của anh ấy.
Cho dù anh ấy không tham gia thi đại học, nhưng thành tích học tập không hề tụt dốc. Thậm chí, còn ôn tập những kiến thức trọng điểm cùng với Kiến Quốc.
“Anh Hai, anh muốn thi vào trường quân đội hả?” Vãn Vãn tò mò, hỏi.
“Đúng vậy, thi vào trường quân đội, anh đã hứa với sư phụ rồi.” Tô Kiến Binh nói rất nghiêm túc.
Vãn Vãn nói: “Chỉ vì anh hứa với ông nội Tiêu nên mới thi vào trường quân đội, nên mới đi thi. Anh không có cách nghĩ của riêng mình sao?"
“Bản thân anh cũng muốn thi vào đó. Trước đây không hề nghĩ tới việc khôi phục lại kỳ thi đại học, anh đã nghĩ đợi tốt nghiệp cấp ba sẽ đi bồ đội, làm một chiến sĩ bảo vệ đất nước. Bây giờ biết được có thể tham gia thi đại học, anh liền muốn thi vào trường quân đội, làm một sĩ quan chỉ huy, tương lai bảo vệ tổ quốc. Anh ấy chỉ có một lý tưởng như vậy thôi, không còn gì khác.
Vãn Vãn giơ ngón tay cái với anh ấy: “Anh Hai, anh thật giỏi, Vãn Vãn ủng hộ anh!"
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-390.html.]
...
Mùa đông năm 1977.
Kỳ thi đại học đã ngừng mười năm cuối cùng đã đón tiếp được sự khôi phục của nó, có hơn năm triệu học sinh tham gia thi.
Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Hoành là một trong số đó.
Thời gian thi là ba ngày, vừa căng thẳng mà kịch liệt.
Mấy hôm này Tô Kiến Hoành vẫn luôn trong nhà của Tô Kiến Quốc để tiện tham gia kỳ thi hơn, không bị chậm trễ.
Anh ta có thư giới thiệu, có giấy chứng nhận của ủy ban thôn, cũng không sợ sẽ làm liên lụy đến nhà chú Hai.
Những thứ anh ta có thể chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong từ sớm.
“Kiến Quốc, Kiến Hoành, đồ đạc đã chuẩn bị kỹ hết chưa? Giấy dự thi có mang chưa?” Tô Cần hét.
Tô Kiến Hoành nói: “Chú Hai, tối qua cháu đã chuẩn bị xong cả rồi, đã nhìn rất nhiều lần, không có rớt lai."
Lục Tư Hoa nói: “Tụi con kiểm tra lần nữa đi, lỡ đâu buổi tối lấy ra xem quên cho vào lại thì sao.
Vãn Vãn đang ăn sáng, cười hì hì nói: “Anh Kiến Hoành căng thẳng rồi, hôm qua lấy ra rất nhiều lần, con sợ anh ấy để quên bên ngoài thật đó."
Tô Kiến Hoành gãi đầu, có chút ngại ngùng đứng dây.
Tô Kiến Quốc bên kia cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, anh ấy từ trong phòng bước ra, tiến lên lấy hai cái bánh quẩy cho vào miệng ăn.
“Đi thi sao chỉ ăn mỗi bánh quẩy được? Nào, một cái bánh quẩy, hai quả trứng gà.” Lục Tư Hoa nói, rồi lấy bánh quẩy và trứng gà nhét vào tay Kiến Quốc.
Lại lấy một phần khác cho vào tay Kiến Hoành.