“Là vì Tĩnh Đan khiêm tốn, nếu như thím không nói, chắc chắn bọn cháu sẽ không ngờ tới được. Thực ra, khi đó Thành Tài cũng không ngờ đến, nó vẫn luôn cho rằng Tĩnh Đan chỉ là học sinh cấp hai. Mãi cho đến khi con bé cầm lấy toàn bộ tài liệu ôn tập thì khác hoàn toàn."
Lục Tư Hoa cười, nói: “Nhà Tô chúng ta sẽ có bốn sinh viên đại học rồi, thật là tốt"
Vãn Vãn nói: “Mẹ, mẹ nói sai rồi, nhà họ Tô chúng ta không chỉ có bốn sinh viên đại học thôi đâu. Năm sau anh Hai, anh Ba cũng sẽ tham gia thi đại học, rồi qua vài năm nữa con cũng tham gia. Nhà họ Tô chúng ta có bảy sinh viên đại học lận đó."
“Vãn Vãn nói hay lắm, tương lai nhà họ Tô chúng ta chắc chắn sẽ có thêm nhiều sinh viên đại học nữa.” Lời mà Tô Cần thích nghe nhất chính là những lời này.
DTV
Nhà họ Tô có sinh viên đại học, đây là chuyện tốt đẹp bao nhiêu? Giờ đây Kiến Quốc, Kiến Hoành tham gia thi cử rồi, Thành Tài và vợ cũng thi. Dựa vào thành tích của bọn họ, chắc chắn sẽ không tệ.
Ngay cả Kiến Hoành có thành tích kém nhất trong bốn người mà ông còn không lo lắng. Chắc chắn sẽ có tên trong danh sách đỗ đại học, chẳng qua là thi được hay không, trường đại học tốt hay xấu mà thôi.
Không biết tại vì sao ông ấy có một dự cảm.
Từ sau khi Vãn Vãn sinh ra, nhà họ Tô bọn họ càng ngày càng tốt lên. Nếu không vì nhà anh Cả bên kia gây rối, cũng sẽ không rơi đến mức này, nhìn Kiến Hoành là biết ngay.
Khi Kiến Quốc đi ra đã nhìn thấy ba mẹ và em mình đang nói chuyện với hai người nhà họ Mã.
Chú Ba cũng đến rồi? Cậu ấy và Vãn Vãn giống nhau, đều không nghĩ đến thím Ba.
Chủ yếu là vì chú Ba biểu hiện quá chói mắt, thím Ba lại khiếm tốn hơn nhiều, trước giờ chưa từng để người ta biết cô ấy cũng là một học sinh xuất sắc.
Tô Kiến Hoành cũng không ngờ hai người nhà họ Mã lại ở đây, thời tiết lạnh thế này mà chú Ba cũng không khuyên họ chút sao.
Đám trẻ bọn họ đương nhiên sẽ không có chuyện gì, sức khỏe tốt lắm. Nhưng dù gì sức khỏe của người già cũng không được tốt, lỡ như bị rét lạnh thì phải làm sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-394.html.]
anh ta tạm thời vẫn không nghĩ đến kỳ thi lần này còn có thím ba, tưởng chỉ có mỗi chú Ba.
Mãi cho đến khi hai người Tô Thành Tài và Mã Tĩnh Châu ra khỏi trường thi, bọn họ mới biết, hóa ra thím Ba cũng đến đây thi.
Thân hình to lớn của thím Ba gấp đôi Tô Thành Tài, đám sĩ tử xung quanh nhìn thấy đều lần lượt nhường đường cho họ.
Bất cứ ai chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng Tô Thành Tài và Mã Tĩnh Đan, đều có người cảm thấy đáng tiếc cho Tô Thành Tài, một đóa hoa nhài cắm vào bãi phân trâu. Đương nhiên, trong mắt bọn họ Tô Thành Tài là đóa hoa nhài, còn Mã Tĩnh Đan chính là bãi phân trâu.
“Thật đáng tiếc quá, cô xem người đàn ông kia khôi ngô biết bao, sao lại cưới một người phụ nữ xấu xí như vậy chứ?"
“Người phụ nữ kia trông thật khó nhìn, mập như heo vậy đó, khuôn mặt đã sắp to bằng cái bánh rồi."
“So sánh với cái bánh là coi trọng cô ta quá rồi. Nếu là tôi, nhìn dáng vẻ của cô ta chắc tôi không nuốt nổi cơm mất, đã vậy còn phải ngày ngày ngủ bên cạnh cô ta, người đàn ông này vĩ đại thật đấy"
“Người đàn ông kia đẹp trai quá, nụ cười dịu dàng, còn tình cảm nhìn vợ mình, dìu cô ấy, sợ cô ấy bị vấp ngã. Trái tim tôi mềm nhũn rồi. Nếu như tôi là người phụ nữ bên cạnh anh ấy thì tốt biết mấy” Một người nữ ôm n.g.ự.c nói.
“Thôi đi, cô cũng nhìn lại xem mình trông như thế nào đi, người nhà sẽ nhìn trúng cô à?” Một cô gái khác chế nhạo.
“Không nhìn trúng tôi, cũng sẽ không nhìn trúng cô. Không thấy bên cạnh người ta đã có người rồi à?"
Tô Thành Tài mỉm cười, gần như không nghe thấy những lời đàm tiếu của đám người kia, vẫn luôn duy trì nụ cười.
Khuôn mặt Mã Tĩnh Đan rũ xuống, những người này nói xấu sau lưng người khác, âm thanh lớn như vậy, tưởng cô bị điếc không nghe thấy hả?
Tô Thành Tài đỡ lấy tay Mã Tĩnh Đân: “Tĩnh Đan, em đừng tức giận, cứ để bọn họ nói đi. Bọn họ là ghen tỵ với em, dù bọn họ có nói gì thì lòng anh vẫn chỉ có em mà thôi"
Sắc mặt Mã Tĩnh Đan tốt hơn nhiều.