Đương nhiên là Mã Tĩnh Đan biết được chuyện xảy ra bên nhà anh Cả, cô ấy không hề có ấn tượng tốt với những người trong gia đình đó, đặc biệt là Lưu Chiêu Đệ, buồn nôn muốn chết. Nhưng đối với người cháu trai này, cô ấy không hề thấy phản cảm, ngược lại cảm thấy Kiến Hoành không tồi, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.
Cô ấy nói: “Đúng đó, Kiến Hoành, đều là người nhà cả, đừng khép nép, muốn ăn thì cứ ăn thoải mái đi Nói rồi, cô ấy cũng gắp cho anh ta một miếng.
Bà nội Trương nhìn thấy, cũng khá thích đứa trẻ Kiến Hoành này, nên cũng gắp cho anh ta một miếng.
Trong chốc lát, mọi người đều gắp đồ ăn cho Kiến Hoành, ngược lại khiến anh ta cảm thấy ngại ngùng.
Bữa cơm này, mọi người ăn rất ngon, trước nay chưa từng có.
Trước cửa nhà hàng Quốc Doanh có một chiếc xe hơi đang đậu, cấp bậc của chiếc xe đó không thấp, nhân viên phục vụ đang mở cửa xe, một người bước vào trong.
Một màn này đúng lúc bị Vãn Vãn đang ra khỏi nhà hàng Quốc Doanh nhìn thấy hết.
Cô nhóc khẽ chau mày, bóng hình kia quá thân quen rôi.
“Vãn Vãn, em đang nhìn gì thế?” Tô Kiến Quốc ở bên cạnh gọi cô nhóc.
Vãn Vãn lấy lại tinh thần, cười với cậu ấy: “Không nhìn gì ạ, chúng ta đi thôi"
Hai gia đình vẫy tay chào tạm biệt, Vãn Vãn nhìn Tô Thành Tài dìu Mã Tĩnh Đan rời đi, dáng vẻ cẩn thận kia dường như rất vui mắt.
“Nhìn thằng Ba đối xử với em dâu tốt ghê chưa. Tô Cần cảm thán.
Lục Tư Hoa nhìn qua, đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này: “Thím Ba là vợ của chú Ba, nếu ngay cả vợ mình mà còn đối xử không tốt thì chú ấy thật sự không còn tính người, đến cả heo cũng không bằng"
Tô Cần bị chặn họng nói không nên lời.
Vãn Vãn che miệng cười, phát hiện miệng lưỡi của mẹ mình hiện giờ càng ngày càng độc địa rồi, có chút giống thím Ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-396.html.]
Thím Ba và mẹ tiếp xúc nhiều quả thực có ích, nhìn tính cách của mẹ xem, chẳng phải sảng khoái, thẳng thắn hơn nhiều sao?
Kỳ thi đại học tiếp tục, mọi người vẫn trong trạng thái căng thẳng.
Đám người Vãn Vãn vẫn đứng ở bên ngoài trường thi cổ vũ như bình thường, thời tiết vẫn rất lạnh.
Trong cơn gió mùa đông, quả thực khiến cơ thể có một nỗi lạnh lẽo nói không nên lời.
Vãn Vãn hà hơi vào tay, làm ấm cơ thể.
Kỳ thi tiến hành như bình thường đến ngày thứ ba, nếu như ngày hôm nay kết thúc, thì coi như ba ngày thi đại học cũng hoàn thành rồi.
Sáng sớm, một nhóm người đã đưa đám người Kiến Quốc đến trường thi. Ở bên ngoài, lại nhìn thấy bóng dáng Tô Thành Tài và người nhà họ Mã.
Thân hình của Mã Tĩnh Đan mập mạp, mặc một chiếc áo lông trông càng thêm đô con hơn. Nhưng khuôn mặt cô ấy nở nụ cười, nụ cười sáng khoái đó khiến tâm trạng mọi người trở nên tốt hơn, không cảm thấy lạnh lẽo nữa.
“Qua khỏi hôm nay, kỳ thi đại học cuối cùng đã kết thúc rồi, thời khắc căng thẳng cũng có thể kết thúc. Vãn Vãn cảm thán.
Kiếp trước cô nhóc chưa từng trải qua kỳ thi đại học căng thẳng như thế này bao giờ, cô nhóc có giáo viên riêng dạy mình ở phòng bệnh, từ từ lấy được văn bằng đại học.
Dù có nằm mơ cũng muốn được trải qua một lần thi đại học giống như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân dù mọi người có khuyên nhủ như thế nào, cô nhóc cũng phải đứng bên ngoài trường thi cổ vũ.
Cảm giác này đối với người khác mà nói có thể không quan trọng, nhưng đối với cô, lại là khát vọng thực sự.
DTV
“Mọi người nhìn kìa, bên kia có chuyện gì vậy? Hình như là thím Ba. Đột nhiên Kiến Binh hét lên một tiếng.
Vãn Vãn nhìn qua, vừa lúc thấy một người được cõng ra, người cõng còn đang cố gắng vùng vẫy, phía sau còn có người giúp đỡ. Cô nhóc có thể thấy rõ, người ở phía sau kia chẳng phải là thím ba Mã Tĩnh Đan nhà cô nhóc sao.
Đây là làm sao? Không phải là đang thi sao? Đang tốt sao lại đi ra ngoài thế này?