Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 401
Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:29:11
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Tư Hoa lại nhìn về phía Tô Kiến Hoành, Kiến Hoành dè dặt hơn nhiều: "Con thì cảm thấy đại học trọng điểm có thể có chút vấn đề, nhưng đại học tốt hẳn là không có vấn đề."
"Anh Kiến Hoành, anh khiếm tốn quá, em cảm thấy anh thi tỉnh cũng không có vấn đề gì." Vãn Vãn ở bên cạnh cổ vũ cậu ấy.
Kiến Hoành nói: "Anh nếu có thể đủ thi tinh vậy tốt quá"
Cậu ấy một chút kỳ vọng cũng không có, luôn cảm thấy thi được bình thường đã là tốt lắm rồi. Thành tích của cậu ấy không tốt bằng Kiến Quốc, Kiến Quốc được nhận vào trường đại học nổi tiếng hẳn không phải vấn đề lớn, nhưng của cậu ấy thật sự không tốt như vậy.
Lần này cậu ấy ôn tập, vốn có chút vội vàng, không giống Kiên Quốc, chuẩn bị rất đầy đủ.
Nhưng có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, trong lòng cậu ấy cũng thỏa mãn rồi.
Sau khi vào đại học, về sau sẽ có một công việc chính thức, không cần phải ở nông thôn làm ruộng nữa.
Đang nói chuyện, Tô Thành Tài cũng bước ra khỏi trường thi, nhìn biểu cảm, giống như rất thoải mái?
Đây là thi không tồi?
"Chú ba, thi thế nào?" Ở lúc tất cả mọi người chưa hỏi Tô Thành Tài, Tô Cần đã hỏi chú ấy một câu.
Tô Cần biết, mọi người trong nhà đối với chú ba đều thất vọng, thật ra anh ấy cũng rất thất vọng.
"Rất tốt, em cảm thấy thi được vào đại học ở Bắc Kinh cũng không phải vấn đề." Giọng điệu cò rất hưng phấn.
"Đi thôi, đến bệnh viện, chúng ta cũng đi thăm vợ em" Tô Cần vỗ vai chú ấy.
Lục Tư Hoa không có nói chuyện, thậm chí đến ánh mắt cũng không nguyện ý liếc.
Tô Thành Tài đương nhiên không nhìn đến, vẫn như cũ cùng Tô Cần nói chuyện.
Khóe miệng Tô Kiên Quốc nhếch lên: "Chú ba, lần này có hy vọng thi vào Hoa Đại đi?"
Tô Thành Tài gật đầu: "Chú cảm thấy một chút cũng không có vấn đề, chú thi rất tốt."
Nói như vậy, rất nhanh đã đến bệnh viện, rồi mới biết Mã Tĩnh Đan đã tỉnh.
Tô Thành Tài một bước ngắn thành bước dài đi lên, ngôi bên cạnh giường cầm tay Mã Tĩnh Đan: "Đan Đan, em làm anh sợ c.h.ế.t khϊếp, lúc ấy anh hận không thể lao ra ngoài cùng em đến bệnh viện"
Vãn Vãn cừa đặt chân vào cửa, chợt nghe thấy lời này của Tô Thành Tài, khóe miệng giật giật.
Mã Tĩnh Đan nói: "Kỳ thi lần này quan trọng, cơ hội khó có được, anh vì kỳ thi, em có thể hiểu được." Mã Tĩnh Đan nói xong, tay lại xoa bụng, trong mắt hiện ra tình thương của mẹ.
Cô ấy không ngờ rằng bản thân lại mang thai tình cờ như vậy.
Bọn họ kết hôn đã ba năm, kinh nguyệt của cô ấy luôn đều đặn, chưa từng có thai. Lần này cũng như vậy, kinh nguyệt của cô vẫn đến đều, tuy rằng lượng ít hơn một chút, nhưng nghĩ gần đây mình quá mệt mỏi, tinh thần căng thẳng, áp lực quá lớn.
Cô ấy thật sự không ngờ rằng thế mà mình lại mang thai.
Khẩu vị của cô ấy luôn tốt, nếu không bây giờ giảm béo, ăn ít đi, cô ấy nhất định sẽ ăn càng nhiều hơn.
Cũng không giống như người khác, lúc mang thai bị nôn mửa vân vân, cô một điểm bệnh trạng cũng không có.
Lần này nếu không phải vì kỳ thi, choáng váng ngất trong phòng thi, cũng không biết cục cưng đã ở đây ba tháng rồi.
Cô ấy cũng không cảm thấy thất vọng, tuy rằng bỏ lỡ cơ hội thì vào trường cao đẳng có chút tiếc nuối, nhưng cô ấy càng thích đứa nhỏ đến lúc này hơn.
Đứa nhỏ là thịt trong tim của cô ấy, là bảo bối của cô ấy.
"Đan Đan em biết không? Em ngất xỉu anh lo lắng nhiều lắm, cha mẹ bảo anh về làm bài thi, đừng bỏ lỡ kỳ thi, anh hận không thể ở bệnh viện chăm sóc em" Tô Thành Tài xấu hổ, tràn đầy thâm tình.
DTV
Bà nội Trương nói: "Tĩnh Đan, ăn táo, nhiều dinh dưỡng" Còn nói: "Thành Tài giữa trưa đến chăm sóc con, cơm nước xong, cha con bảo nó đến trường thi tiếp."
Mã Tĩnh Đan nói: "Kỳ thi quan trọng hơn, đã là bài thi cuối cùng, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc"
Vãn Vãn nghe, cảm thấy thím ba thật sư là một thấu hểu với ủng hộ chú ba. Chú ba có người vợ tốt như vậy, thật đúng là phúc khí.
Từ bệnh viện đi ra, đã là chạng vạng, trời đã tối sầm lai.
Buổi tối mùa đông, giá lạnh như băng, nhưng một nhà chi hai cùng Tô Kiến Hoành trong lòng đều có một lò sưởi ấm áp nhè nhẹ.
Mùa đông năm nay nhất định làm một mùa đông tràn ngập sức sống cùng hy vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-401.html.]
Trong lòng mỗi người đều ấm áp.
Sau đó, mỗi ngày cũng không khác ngày thường. Duy chỉ có một điều khác đó là hồi hộp chờ đợi kết quả.
Cần một đoạn thời gian mới có kết quả.
Lúc mọi người chờ kết quả, họ cũng chú ý đến vấn đề của nhà chú ba.
Vãn Vãn nghe nói, thím ba đã xuất hiện, bác sĩ nói sức khỏe khôi phục không tồi, đứa nhỏ cũng ổn định.
Cô bé cùng Lục Tư Hoa từng đến nhìn qa, Mã Tĩnh Đan quả thật bảo dưỡng rất tốt, không biết có phải do mang thai hay không, người khác mang thai đều vàng da phù nhũng lên, cô ấy thế mà lại trắng ra rất nhiều, phù nhũng cũng không nghiêm trọng.
Mã Tĩnh Đan nôn nghén bắt đầu vào tháng thứ tư của thai kỳ, người khác đều bắt đầu mang thai đã nôn mửa, cô ấy thì ở giữa thai kỳ.
Cũng may sau khi bác sĩ kiểm tra, nói đây là do thể chất mỗi người khác nhau, có người đầu thai kỳ, có người giữa thai kỳ, cũng có người cuối thai kỳ, thậm chí có người kỳ quái hơn, cả mười tháng đều nôn mửa.
Kể từ khi ốm nghén, Mã Tĩnh Đãn người bắt đầu gầy xuống, gương mặt cũng nhỏ lại. Tuy rằng nhìn qua vẫn tròn vo như cũ, nhưng so với trước kia, quả thật gầy hơn rất nhiều.
Mang thai đối với phụ nữ, quả thật vừa đau đớn vừa hạnh phúc.
Ngày ngày, cuối cùng cũng đợi được thành tích.
Một nhà chi hai đều dậy rất sớm, họ cần kiểm tra điểm số, cần đến phòng giáo dục để tra điểm thi đại học.
Thức dậy không lâu, Kiến Hoành cũng đến, sáng sớm cậu ấy đã chạy lên thị trấn.
"Kiến Hoành, anh sao dậy sớm vậy?" Tố Kiến Quốc đang đánh răng.
"Anh sốt ruột, muốn biết điểm, trước bình minh đã tỉnh rồi" Tô Kiến Hoành ngượng ngùng.
“Anh từ từ, em xong ngay đây" Tô Kiến Quốc nói xong, liền đánh răng rửa mặt.
Anh ấy cũng không chờ ngồi ăn sáng, lấy hai cái bánh bao, đi theo Kiến Hoành ra bên ngoài.
"Hai cái bánh bao sao đủ? Còn sữa đậu nành nữa!"
Lục Tư Hoa nói to.
"Không sao, hai bánh bao đủ rồi, con chờ không được muốn tra điểm" Tiếng Tô Kiến Quốc từ bên ngoài vang lên.
Vãn Vãn đầu tóc rối bời đi ra, ngáp một cái: "Mẹ, anh trai đi rồi sao?"
"Đi rồi, bữa sáng cũng không ăn tử tế, đứa nhỏ này"
"Anh cũng sốt ruột thôi, cũng không biết anh trai thi thế nào, có thể thi vào Bắc Đại hay không."
"Chờ bọn nó đến là biết."
Lúc này, hai người Tô Kiến Quốc cùng Tô Kiến Hoành đã đứng trước cửa sổ tra điểm.
Rất nhiều người đều đang chờ tra điểm, Tô Kiến Quốc cùng Tô Kiến Hoành đến chậm, không chen vào được.
Hai người tuy rằng sốt ruột nhưng phía trước có người chờ, bọn họ cũng không thể chen lên phía trước.
Thật vất vả đến lượt họ, báo số báo danh dự thi với chứng minh, rất nhanh tra được điểm.
Tô Kiến Quốc đạt được: 461 điểm.
Tô Kiến Hoành đạt được: 323 điểm.
Kiến Quốc, anh đủ điểm rồi" Tô Kiến Hoành vừa nhìn thấy điểm kích động ôm lấy Tô Kiến Quốc.
Tô Kiến Quốc nhìn điểm của mình trong lòng cũng rất vui vẻ, nghe thấy Kiến Hoành nói xong, hỏi cậu ấy: "Anh thi được bao nhiêu?"
"Anh thi được 323 điểm, đủ điểm đạt rồi." Tô Kiến Hoành kích động nói.
Tô Kiến Quốc vỗ vai anh ta: "Anh Kiến Hoành, thế là tốt rồi, với số điểm này, trường đại học tỉnh sẽ không có vấn đề gì ,đại học ở Bắc Kinh có lẽ hơi khó một chút, xem người khác thi thế nào"
Tô Kiến Hoành chưa từng nghĩ đến việc thi vào đại học Bắc Kinh, đến việc thi đại học tinh anh ta cũng không dám nghĩ đến. Anh ta hỏi " Kiến quốc, em thì sao? Thi được bao nhiêu điểm ?"
Tô Kiến Quốc nói: " Em thi được 461 điểm"
Tô Kiến Hoành mở to hai mắt: " Trời ạ, em làm thế nào vậy, cũng không bị trừ nhiều điểm, quả lợi hại"