Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 405

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:29:19
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc ông nội đi rồi, Lục Tư Hoa hừ lạnh một tiếng, nói với Tô Cần: “Cha anh đem chúng ta thành đứa ngốc à, còn nghĩ có thể quản chúng ta? Còn to tiếng với em, nói em không được xen vào? Tô Cần anh nói, em quản được không?"

Tô Cần nói: “Cha già rồi, không còn minh mẫn, em so đo với ông ấy làm gì?"

“Em này gọi là so đo sao? Tô Cần, anh nói rõ cho em biết? Có phải anh thấy em nói với ba anh mấy câu, cảm thấy em hung dữ?” Lục Tư Hoa trừng mắt nhìn anh ấy.

Tô Cần vội vàng đầu hàng: “Anh không có ý đấy, anh nói ông ấy già rồi không minh mẫn nữa, chuyện chúng ta ông ấy không xen vào được, em nhìn lại em xem, lại nóng với anh như vậy? Nhà chúng ta không phải đều là em nói sao?"

Lục Tư Hoa hư một tiếng, cam chịu.

Lúc ông nội Tô về cũng không nói việc này cho người khác, giữ trong lòng.

Nhưng bà nội Tô với ông nội Tô là vợ chồng nhiều năm như vậy, sao có thể không biết chồng mình có tâm sư, vừa thấy biểu cảm như vậy khẳng định là ở bên thằng hai chịu ủy khuất rồi, nhất thời tức giận: “Có phải thằng hai chọc giận ông không? Nó chán sống rồi hả, dám bất hiếu? Tôi phải đi mắng nó một trận!"

“Bà trở về cho tôi!” Ông nội Tô mắng một tiếng, chỉ cảm thấy càng xấu hổ: “Bà còn ngại không đủ mất mặt sao? Còn muốn úp mặt vào chân người khác phải không? Còn ngại người ta dẫm lên mặt chưa đủ há?"

“Tôi...” Bà nội Tô sững sờ.

“Trở về!” Ông nội Tô bình tĩnh.

Bà nội Tô không làm theo, trong thời gian này bà ta vẫn một mực kiềm chế tính tình, nay rốt cuộc bạo phát:“Tôi nói có gì sai? Ông là cha nó, cho dù có nói sai thì làm sao? Đến lượt bọn nó nói ba nói bốn? Tôi thật muốn đi hỏi thằng hai một chút, trong mắt nó còn có cha mẹ này không?"

“Được rồi, có cái gì thì về phòng nói, thằng hai muốn ở riêng, không có chuyện của chúng ta. Ông nội Tô khiển trách bà nội Tô.

Bà nội Tô còn muốn nói gì, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói: “Cho hỏi, hai người tranh cãi chuyện quan hệ nhị phòng, tam phòng chúng ta là chuyện gì?"

Quay đầu lại, phát hiện Mã Tĩnh Đang đang khoanh tay dựa vào tường, đưa mắt nhìn bọn họ.

Mã Tĩnh Đan giờ đã được bốn tháng, đứa nhỏ cũng lớn, nhưng vì cô ấy béo nên không nhận ra cô ấy đang mang thai.

DTV

Bà nội Tô sợ nhất chính là đứa con dâu này, mắng không được, đánh không xong, nói to một chút cũng có thể bị đối phương mắng lại.

Đứa con dâu như vậy khiến bà ta cảm thấy mình như con dâu nhỏ, chưa nói trong lòng bà ta đang có bao nhiêu tức giận.

Nhưng thằng ba nói rồi, tuyệt đối không được chọc vợ chú ấy tức giận, Mã Tĩnh Đan không phải như người khác, có thể mặc bà ta xoa nắn. Cho dù có giận thế nào cũng phải nuốt vào trong bụng.

Ông nội Tô suy nghĩ chu đáo hơn bà nội Tô, tự nhiên biết tuyệt không thể đắc tội Mã Tĩnh Đan, không giống Lục Tư Hoa, cho dù có mắng thằng hai cũng không nói ông ấy nửa câu.

Ông ấy sợ nhất vợ mình vô cớ nổi giận, nhìn thấy vợ mình bình tĩnh như vậy, cũng biết thằng ba chắc đã giải thích hết, ông ấy thở nhẹ nhõm một hơn, kỳ thật trong lòng cũng có chút giận.

Nhưng ông ấy không thể chút giận lên người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-405.html.]

“Tôi vừa nghe các người cãi nhau, là vì chuyện tổ chức tiệc nhập học cho Thành Tài với Kiến Quốc phải không? Tôi có nói thể rõ cho các người, tiệc nhập học hai người không cần lo lắng, đó là việc của tôi với Thành Tài, các người đừng lẫn lộn chuyện chúng ta với chuyện nhà anh hai với chị dâu. Tôi lúc trước, đến lúc đó anh hai chị dâu cho rằng chúng tôi đi giật dây các người đi làm như vậy, sau đó hiểu lầm thì tôi không tha cho các người đâu. Đừng tưởng rằng các người là cha mẹ của Thành Tài, mà tôi mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Người khác kính ta một thước ta kính người khác một trượng, đừng khiến tôi thành một đứa con dâu không lịch sự, tôi không gánh nổi".

Bà nội Tô trong lòng tức giận lên, vừa định mắng vài câu, thì bị ông nội Tô kéo cánh tay lại, nhìn ánh mắt cảnh cáo của ông nội Tô, lập tức nuốt lại lời bên miệng về.

Mã Tĩnh Đan đứng bên cạnh nhìn hết, cười lạnh một tiếng.

“Các người cũng đừng nghĩ muốn đến cáo trạng với Thành Tài, chỉ cần tôi còn là vợ anh ấy một ngày, trong bụng tôi còn đang mang thai huyết mạch nhà họ Tô các người, anh ấy phải nghe tôi, chi hai chi ba chúng tôi rất ổn, đừng nhiều chuyện!” Mã Tĩnh Đan nói rõ ràng.

“Các người chỉ cần không làm phiền, chúng tôi ắt sẽ tôn kính yêu thương các người, tiền dưỡng lão tiền hưu không thiếu các người một đồng, nhưng nếu các người chọn làm phiền, làm chi ba chúng tôi không làm người, vậy thật xin lỗi, tôi Mã Tĩnh Đan cũng không tốt như vậy, đến lúc đó đừng trách tôi không khách khí!"

Ông nội Tô há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói ra, rút tẩu thuốc ra im lặng hút.

Mã Tĩnh Đan cũng không để ý bọn họ, nói xong lời cần nói, liền đỡ người đi về phía bắc, nhà của chi hai bên kia.

Cô ấy biết, hôm nay nói nhiều như vậy, khẳng định trong lòng hai vợ chồng già mắng cô ấy ngập đầu. Có người chính là cố chấp, chưa bao giờ tự mình suy nghĩ cẩn thận, luôn cho rằng người khác điều khiển mình.

Cũng không ngẫm lại, bản thân mình làm việc kia gọi là gì? Thậm chí còn gây rắc rối cho anh hai với chị hai vì tiệc nhập học, nói ra còn cảm thấy xấu hổ. Chi hai không chừng còn như thứ mà hiểu lầm bọn họ, thành sự thì ít bại sự thì nhiều, luôn mang lại chọn bọn họ một đống phiền toái.

Cô ấy cũng không quản ông bà nội Tô nghĩ thế nào, có đi cáo trạng cho Tô Thành Tài hay không, dù sao tính cách cô ấy là vậy, Thành Tài cũng biết tính của cô ấy. Chỉ cần không tìm cô ấy gây rối, cô ấy sẽ nói chuyện tử tế, cũng không đắc tội ai, nhưng nếu gây chuyện với cô ấy, quản có là hoàng đế cô ấy cũng phản lại.

Mã Tĩnh Đan tìm chi hai nói chuyện này, sợ chi hai hiểu lầm, giải thích ý của mình.

Lục Tư Hoa cầm tay cô ấy: “Em dâu, em đừng lo, chị với anh hai em không nghĩ gì cả, cũng biết đây là ý riêng của ông nội, không nghĩ là ý của em với chú ba đâu."

Mã Tĩnh Đan nói: “Chị dâu, em sợ đến lúc đó mọi người hiểu lầm. Lần này chuyện tổ chức tiệc, em với Thành Tài cũng đã bàn qua rồi, mời bao nhiêu khách, mất bao nhiêu tiền, mua thức ăn thế nào, cũng không bảo ông bà nội bỏ tiền, không biết sao họ lại nghĩ đến việc cùng tổ chức tiệc với nhau, thật là làm người ta xấu hổ muốn chết. Cô ấy thắng tính, nghĩ gì nói đấy.

Hiểu lầm được giải, tảng đá trong lòng cũng hạ.

“Cũng không biết hai vị kia sẽ cáo trạng thế nào với Thành Tài” Mã Tĩnh Đan cau mày.

Lục Tư Hoa cười nói: “Còn cáo trạng thế nào nữa, hai người là vợ chồng, chú ba còn không hiểu em sao? Biết em là vì gia đình, hơn nữa ông nội chắc sẽ không đi cáo trạng đâu.

Thật đúng như Lục Tư Hoa nói, ông nội Tô thật không đi làm cái chuyện cáo trạng.

Ông nội Tô không nhưng bà nội Tô thì có.

Tô Thành Tài sau khi nghe bà nội Tô thêm mắm thêm muối, lông mày hơn nhắn lại, cuối cùng nói: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi mà? Không cần đi chọc tức Mã Tĩnh Đan, cứ mặc kệ cô ấy, mẹ như thế nào lại...” Đến cuối cùng, giọng còn bất đắc dĩ.

Bà nội Tô nói: “Mẹ không có mắng nó, mà là nghe nói mắng tới mắng lui. Mẹ nói với con chuyện này để con quản lại vợ mình, còn như vậy, không phải là cưỡi lên đầu chúng ta ngồi sao, con không phải là đại trượng phu sao, thiên hạ nào để vợ quản chế?"

Sắc mặt Tô Thành Tài không tốt, âm trầm, mỗi khi bà nội Tô nói cái gì, sắc mặt chú ấy càng tối hơn. Cuối cùng âm trầm đến đáng sợ.

“Mẹ, chuyện này con biết rồi. Con có suy nghĩ của mình, mẹ không cần quản nhiều như vậy, con đều biết. Chú ấy dừng lại một chút; “Con cùng cô ấy là vợ chồng, bây giờ còn dựa vào cha mẹ người ta ủng hộ, có một số việc cần suy nghĩ kỹ."

Loading...