Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 410

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:29:30
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bà cụ nói như thế, tạm thời em không biết chân tướng như thế nào, em sẽ không vì bà ta mà nói Thành Tài bên ngoài có người khác, em sẽ không tin, chuyện này em phải đích thân điều tra. Nếu thật sự anh ta có người phụ nữ khác, vậy em sẽ ly hôn với anh ta. Nếu như không có, em sẽ tiếp tục sống chung với anh ta. Sau khi Mã Tĩnh Đan bình tĩnh lại, cảm thấy chuyện này rất bí ẩn, cô ấy nhất định phải làm rõ chân tướng chuyện này.

Lục Tư Hoa không biết phải khuyên cô ấy như thế nào, chỉ có thể an ủi cô ấy.

Chuyện này người ngoài thực sự không thể can thiệp được, chuyện giữa vợ chồng phải để tự mình họ đi giải quyết, không cần biết chân tướng như thế nào, kết quả ra sao, người ngoài chỉ có thể khuyên nhủ.

Nếu đúng như Mã Tĩnh Đan nói, nếu chú ba không có phụ nữ khác bên ngoài, như vậy tất cả mọi chuyện có thể sẽ xoay chuyển. Nhưng nếu có phụ nữ khác, vậy coi như là dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân của họ.

Bà hiểu rõ tính cách của đứa em dâu này, nhất định sẽ không để mình phải oan ức, một khi chú ba có người khác, nhất định sẽ ly hôn không cần nói một lời nào.

Chỉ thấy đáng thương cho Giai Giai, vừa mới ra đời là phải đối mặt với hoàn cảnh ba mẹ ly hôn.

Sau khi từ nhà họ Mã trở về, cả nhà Vãn Vãn đều im lặng.

Không ai biết nhà tam phòng sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, nếu Tô Thành Tài hở chút dấu hiệu gì về việc có người khác bên ngoài, mối quan hệ giữa vợ chồng họ sẽ chấm dứt.

Khi Tô Cần và Lục Tư Hoa đi ngủ, họ ôm nhau, nhưng lại không nói gì.

Cuối cùng---- “Tư Hoa, em và em dâu ba nói chuyện thế nào rồi? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Tô Cần không nhịn được hỏi Lục Tư Hoa.

Lục Tư Hoa nói: “Bà cụ nói với gì với anh? Rốt cuộc tam phòng có người phụ nữ khác bên ngoài không? Bà cụ vội vàng chạy tới như vậy, nếu tam phòng thật sự không có phụ nữ khác, em thật sự không tin. Tính khí của bà cụ em cũng biết rõ, chỉ cần bà cụ cho rằng mình có thể trấn áp được đứa con dâu ba này, nhất định sẽ chạy tới."

Tô Cần nói: “Anh hỏi mẹ rồi, bà ấy nói chú ba chưa nói gì với bà ấy"

“Chưa nói gì mà đã chạy đến nhà người ta mắng chửi sao? Em vẫn không tin, bà cụ thương đứa con trai thứ nhiều như thế, chúng ta đều có thể nhìn thấy, nếu thật sự không có chút thông tin gì, dám đi chọc tức Mã Tĩnh Đan sao? Muốn chọc tức thì đã chọc tức lâu rồi, sẽ không đợi đến bây giờ."

Tô Cần nói: “Anh vẫn luôn hỏi mẹ rốt cuộc có chuyện này không, bà ấy bị anh ép hỏi nên lo lắng nói ra một câu: “Cho dù là có, thì làm sao? Thằng ba bây giờ đã lên đại học, tương lai còn sợ không tìm được người phụ nữ khác sao? Kể cả người phụ nữ cao quý cũng có thể cưới được.

Ông ấy cảm thấy xấu hổ vì mẹ mình có thể nói một điều như vậy.

Lục Tư Hoa nói: “Chỉ sợ đây là sự thật, bà cụ cũng tính là hối hận, cứ như vậy xông tới nhà họ Mã, nếu như để chú ba biết, chỉ sợ thật sự..."

“Ngủ đi, chuyện nhà chú ba, chúng ta đừng nhúng tay vào, không cần biết vợ chồng họ cuối cùng như thế nào, chúng ta cũng không tham gia. Không trừng đợi sau khi thím ba đi Bắc Kinh về, vợ chồng họ cãi nhau từ đầu giường đến cuối giường, nếu chúng ta tham gia vào, cuối cùng lại trong ngoài không phải người nhà nữa"

Chuyện này, đợi Mã Tĩnh Đan đến Bắc Kinh là có kết quả.

Vãn Vãn cũng sắp đi học rồi, cô sắp lên trung học cơ sở rồi.

Bây giờ nhị phòng càng ngày càng ít người, anh cả đi Bắc Kinh học, anh hai lên tỉnh Hà học, bây giờ trong nhà chỉ còn lại ba mẹ và anh út của cô.

Còn có Tia Chớp, Tia Chớp vẫn luôn đi theo cô.

Tia Chớp sẽ cùng cô đến trường như mọi khi, kể cả cô đuổi nó đi nó cũng không đi, nếu trói nó ở nhà, đợi cô học về, nó sẽ quậy tanh bành với cô cả đêm. Ngày thứ hai vẫn không đưa nó đi cùng, nó sẽ lấy đôi mắt oán trách nhìn cô cả đêm cho đến khi Vãn Vãn đồng ý thì thôi.

Chính Tô Cần đã cùng cô đăng ký. Hôm nay ông ấy xin nghỉ và đưa hai con đến trường cấp hai của quận.

Người đưa cô đi báo danh, đó là Tô Cần. Hôm nay ông ấy được nghỉ, đưa hai đứa trẻ lên trường trung học trên huyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-410.html.]

Tô Kiến Dân đã nói, có anh ấy đưa em gái đi nộp phí điểm danh là được, nhưng Tô Cần không yên tâm.

“Vãn Vãn!” trước mặt một thiếu niên trẻ tuổi đang đi tới, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt nhìn Vãn Vãn, anh ấy liền dịu lại.

“Anh Trình Kiêu, anh tới lúc nào vậy?” Vãn Vãn cũng không ngờ gặp Trình Kiêu nhanh như vậy.

Trình Kiêu hôm nay cũng đến trường cấp hai của huyện để báo cáo việc lên cấp 3, trường cấp 2 của anh là trường công xã, lúc đó, một số người trong trường cấp 2 huyện đã bị cướp, sau này điều tra rõ ràng, anh có thể quay lại trường cấp 2 huyện để học, nhưng anh lại không đến.

“Anh ở đây lâu rồi, anh vẫn luôn đợi ở đây, nghĩ rằng mọi người chắc cũng đến rồi.” Trình Kiêu nói, sau đó quay sang Tô Cần: “Chú, Vãn Vãn đã có cháu và Kiến Dân đi cùng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ, chú công việc bận rộn, chỗ này đã có chúng cháu lo rồi."

“Không sao, chú đã xin nghỉ phép, hôm nay là ngày đầu tiên Vãn Vãn nhà chúng ta đến trường điểm danh, sao chú có thể không đi được chứ.” Tô Cần vì chuyện này, sớm đã xin phép lãnh đạo.

Vãn Vãn cười mỉm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Cô tay trái nắm lấy tay ba mình, tay phải nắm lấy tay anh trai mình, Trình Kiêu cũng muốn đi đến nắm tay cô, nhưng tiếc là không có chỗ cho anh.

Anh không thể nào tranh giành với ba, với anh trai nhà người ta được đúng không?

Có chút bất lực, cũng có chút uất ức.

Đi phía sau Vãn Vãn, bóng người bị ánh mặt trời kéo thật dài.

DTV

Vãn Vãn thấy biểu cảm của anh, rất muốn đi an ủi anh, nhìn lên ba và anh trai, đợi báo danh xong sẽ đi an ủi anh.

Văn phòng báo danh nằm ở giữa lầu một, đó là một lớp học được mở ra đặc biệt, người chịu trách nhiệm báo danh cho khóa đầu lớp 4 là thầy Triệu, cũng là thầy chủ nhiệm lớp Vãn Vãn.

“Thầy Triệu, xin chào, đây là con gái tôi Tô Vân Hy, chúng tôi đến để báo danh.”

Sau khi báo danh và nhận sách, liền đi đến phòng học của Vãn Vãn cho quen đường.

Hôm nay chỉ đến để báo danh, ngày mai mới chính thức đi học.

Sách vở do Tô Cần cầm, lúc này trong phòng học có rất nhiều học sinh đang ồn ào, chơi đùa trong đó.

Thấy Vãn Vãn bước vào, đang ồn ào bỗng nhiên yên lặng, mọi người đều nhìn về phía Vãn Vãn.

Khuôn mặt búp bê của Vãn Vãn, điềm đạm và đáng yêu, khiến mọi người không nhịn được mà đến gần chỗ cô.

“Xin chào, tớ là Cung Thiến, cậu ngồi chỗ cạnh tớ được không?” Cô gái tên Cung Thiến đó vẫy tay với Vãn Vãn: “Bây giờ vẫn chưa xếp chỗ ngồi, ngồi chỗ nào cũng được, thầy giáo không để ý đâu.

Nhẹ nhàng, mềm mại, rất dịu dàng.

Vãn Vãn nhìn cô ấy, khiến cô nhớ đến Đóa Đóa.

Đóa Đóa là người bạn đầu tiên cô gặp sau khi đến huyện, kể từ đó mối quan hệ của họ rất tốt đẹp.

Đóa Đóa là một cô gái rất dịu dàng và ít nói, rụt rè và nhút nhát, nhưng sau khi ở bên cô một thời gian dài, cô ấy dần trở nên can đảm hơn. Mặc dù vậy, so với những người khác, cô ấy vẫn còn rất rụt rè.

Đóa Đóa cũng đến trường trung học cơ sở của huyện để học, nhưng Đóa Đóa không cùng lớp với Vãn Vãn. Vãn Vãn học lớp 4, còn Đóa Đóa học lớp 5, ngay phòng bên cạnh.

Loading...