Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 414

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:29:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Kiến Dân toàn thân nổi da gà, luôn cảm thấy chỗ nào không đứng, ánh mắt Bao Cúc Hoa nhìn anh ấy như vậy có chút quá nhiệt tình rồi?

Tô Cẩn và Lục Tư Hoa nhanh chóng đi sắp xếp đồ cho con, thậm chí Tô Cẩn còn đã định đề xuất với đơn vị yêu cầu vận chuyển đến tỉnh thành, nếu như đề xuất này không được phê duyệt, thì ông nghỉ phép, tự mình đưa hai đứa con đi tỉnh thành.

Trình Kiêu ngưỡng mộ nhìn, anh muốn bao nhiêu người cùng đi tỉnh thành với Vãn Vãn là anh.

Mọi người vui mừng, nhưng không biết chuyến đi tỉnh thành này, sẽ có niềm vui ngoài ý muốn.

Tô Vãn Vãn ở ngày này rất sớm đã thức dậy rồi, cô phải cùng ba còn có anh út cùng nhau đi tỉnh thành rồi.

Kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc, thành tích còn chưa có, cuộc thi ở tỉnh thành bên đó lại không đợi được thời gian, cô chỉ có thể xin nghỉ phép với giáo viên, giải quyết chuyện này trước rồi mới nói.

Trình Kiêu từ sớm đã qua tiễn cô, trong mắt đều là không nỡ và ngưỡng mộ.

Anh rất ngưỡng mộ Kiến Dân, có thể đưa Vãn Vãn đến trong tỉnh, thậm chí còn có thể cùng Vãn Vãn tham gia thi đấu.

Lần này Tô Cần xin được nhiệm vụ vận chuyển đến tỉnh thành, có thể kẹp mang theo con trai con gái, đi tỉnh thành rồi.

Chuyện này ông ấy đã báo cáo qua với lãnh đạo, qua được đường lớn, lãnh đạo đội còn chúc mừng ông ấy nữa.

Có thể không chúc mừng sao? Đi tỉnh thành tham gia cuộc thi hội họa, còn một lần hai đứa cùng đi, đây là chuyện phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.

"Anh nói sao con gái con trai anh ưu tú như vậy? Sao vận may của anh tốt như vậy chứ?" Lãnh đạo đội ngoại trừ ngưỡng mộ vẫn là ngưỡng mộ.

Vận may tốt như vậy, đó là người khác ước cũng không được.

Tô Cần được lãnh đạo khen đến, cũng có chút không tự nhiên lắm, sờ sờ đầu, chỉ có thể trả lại tiếng cười "hihi".

DTV

Từ trước nay Tô Cần đều cảm thấy, vận may của bản thân đều tốt. Từ sau khi Vãn Vãn ra đời, cuộc sống trong nhà ngày một tốt hơn, vận may cũng ngày một tốt hơn.

"Vãn Vãn, Kiến Dân, nên đi rồi." Tô Cần gọi.

Vãn Vãn vẫy tay với Trình Kiêu, được Tô Cần bế lên xe, cô lén lút quay đầu.

Trình Kiêu vẫn đứng ở đó, ngơ ngẩn nhìn làn khói của đuôi xe đi xa.

Từ huyện An Nghi đến tỉnh thành, ở giữa cần thời gian đi xe năm tiếng, đây là một đoạn đường rất dài.

Tô Cần nói: "Nếu như các con cảm thấy buồn chán, có thể ngủ một giấc trước, tới bên đó rồi, khi tới ba sẽ gọi các con dậy Kiến Dân nói: "Vãn Vãn, em ngủ một giấc đi, em có chứng say xe, ngủ một giấc lập tức sẽ đến ngay thôi."

Chuyện Vãn Vãn có chứng say xe, cả nhà đều biết, về sau từ thôn Hạ Hà đến huyện khoảng cách gần như vậy, cô cũng có thể say được, sau đó nôn khan mấy lần.

Lần này cần năm tiếng đồng hồ, nhất định sẽ lại say xe ói rồi, Kiến Dân vẫn rất lo lắng.

"Ừm" Lần này Vãn Vãn cũng không có hứng thú muốn ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, tuy cô quả thực muốn xem.

So với cơ thể của bản thân, sự sảng khoái của mắt và có thể đối mặt với nguy hiểm nôn ói, cô nghiêng về phía toàn bộ cơ thể của bản thân.

“Em ngủ một chút trước, đến rồi hai người nhất định phải gọi em nhé"

Cô cũng không khách sáo, lỡ như thật sự say xe nôn mửa, làm cho chiếc xe dơ, vậy thì sẽ khiến cho ba thêm công trình tẩy rửa xe.

Vãn Vãn rất nhanh đã ngủ.

Trong lúc ngủ, cô lại bắt đầu nằm mơ.

Giấc mơ lần thứ nhất, rất kỳ lạ, cũng không phải liên quan đến cuộc đời cô, cũng không phải có liên quan đến cuộc đời nguyên thân. Lại là một cuộc đời hoàn toàn không quan gì đến cô.

i Cô không biết tại sao mơ được cuộc đời của người khác, với lại cặp nam nữ trong giấc mơ, có một người cô nhìn trông rất quen.

Người nữ đó vô cùng quen mắt, nhưng cô lại quên mất đã gặp ở đâu.

Trong lúc thắng xe, Vãn Vãn bị giật mình thức giấc.

Đầu đυ.ng vào khuông xe, cô mơ mơ màng màng.

Đây là sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

“Vãn Vãn, không sao chứ?"

Tô Cần đã đạp thắng xe, xe đã hoàn toàn dừng lại, nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của Vãn Vãn, ông tưởng cô bị thương ở đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-414.html.]

Vãn Vãn lắc đầu, có chút chậm chạp nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy phía trước đậu một chiếc xe, giống như bị vứt bỏ rồi.

Cô lại sờ sờ cái đầu của mình, may mà không có chảy máu.

Chỉ là có chút mơ màng, choáng váng.

“Bên đó là chuyện gì vậy?” Vãn Vãn mới tỉnh dậy, còn chưa làm rõ tình hình.

Kiến Dân nói: “Chúng ta đang lái xe, chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại. Ba thiếu chút nữa thắng xe không kịp, chẳng phải, đυ.ng con tỉnh rồi.

Vãn Vãn vừa xoa đầu, vừa nhìn ra bên ngoài.

Chiếc xe ở trước mặt, so với bọn họ nhỏ rất nhiều.

Ba Tô lái là xe vận chuyển, đó là xe tải lớn. Chiếc xe trước mặt, vừa nhìn chỉ là một chiếc xe con.

Nhưng mà nhìn điều này, có thể lái được xe con, đó đều là người giàu, hoặc là tượng trưng cho người có quyền.

Lúc này có quyền có thế, vậy thì so với có quyền có thế trong thế giới sau này, có chút khác biệt.

Phân lượng lúc này lớn hơn nhiều, biết rằng xe con thật sự không phải người tầm thường có thể mua nổi.

Sau khi xe dừng lại, Tô Cần đã mở cửa xe đi xuống.

Vãn Vãn vẫn còn ngồi ở trong xe, tạm thời không có xuống xe.

Ngược lại Kiến Dân có chút hiếu kỳ, suy nghĩ một chút, cũng đi theo xuống xe.

Vãn Vãn hai tay chống cằm, nhìn mọi thứ ở trước mắt, có chút hiếu kỳ chủ nhân của chiếc xe con này sẽ lại đậu xe ở đó?

Đây là gặp phải sự cố về xe sao?

Hay là có chuyện gì cần dừng xe lại?

Qua một lúc, cô nhìn thấy ba Tô đang nói chuyện với người trong chiếc xe con, nói chuyện gì, cô ở bên đây quá xa, nghe không được.

Qua không lâu, ba Tô đã qua đây rồi, sau khi lên xe, bắt đầu tìm kiếm thùng dụng cụ.

“Ba, làm sao vậy?"

“Xe bên đó bánh xe bị bể rồi, lốp xe dự phòng của bọn họ cũng dùng hết rồi, ba vá lại cho bọn họ.” Tô Cần vừa tìm thùng dụng cụ, vừa nói.

Vãn Vãn còn không biết, ba mình còn có thể sửa xe? Bơm bánh xe?

Lại suy nghĩ, ba Tô thường xuyên quanh năm chạy ở bên ngoại, lỡ như xe cũng gặp phải bể bánh, trong tình huống không có chuẩn bị lốp dự phòng, vậy thì không phải bản thân tự sửa sao?Đoán chừng chính là như vậy luyện thành?

Ba từ trước đến nay luôn như vậy, có chuyện gì bản thân có thể giải quyết, thì sẽ rất ít khi làm phiền người khác, huống hồ sửa xe cũng cần tiền.

Sau khi tìm được dụng cụ, Tô Cần lại nhảy xuống xe, đi về phía bên đó.

Vãn Vãn vẫn luôn không xuống xe, cho dù có hiếu kỳ đi chăng nữa, cô cũng không có xuống xe xem. Bên đó sửa xe, chắc chắn sẽ có dầu nhớt, vẫn là ngồi ở trong xe nhìn tốt hơn. Bên ngoài vừa gió bụi vừa dầu nhớt, cũng không phải tốt như vậy.

Qua không lâu, ngay cả Kiến Dân cũng bò lên xe, không có ra ngoài nữa.

“Anh nhỏ, tình hình bên đó bây giờ thế nào?” Văn Vãn nhìn ra bên ngoài một cái, hướng về phía Kiến Dân.

Tô Kiến Dân nói: “Bên đó lốp xe bị nổ, ba đã giúp bọn họ thay, đang vá cái lốp còn lại."

Vãn Vãn lại hướng ra bên ngoài nhìn một cái, không biết có phải ảo giác không, cô nhìn thấy thanh niên đứng bên cạnh ba sốt ruột chờ đợi, hướng về phía bọn họ nhìn một cái.

Người thanh niên này đang mắt kiếng gọng vàng, bộ dạng rất lịch sử.

“Nghe nói là từ Cảng thành bên đó qua. Kiến Dân nói ra một câu.

Vừa nãy khi Kiến Dân ra ngoài, đã nghe thấy bọn họ đang nói Cảng thành gì đó, anh ấy đã nghe thấy.

Có thể là ba không chú ý, nhưng anh ấy chú ý đến rồi.

Vãn Vãn suy nghĩ, bây giờ cải cách mở ra rồi, cũng thật sự có khả năng sẽ có người từ Cảng thành bên đó qua đầu tư cái gì đó. Người bên đó, ông chủ nào không có chiếc xe?

Xe con ở bên bọn họ chính là phương tiện rất phổ biến.

Loading...