Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 417
Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:16
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mục Sâm sửng sốt, tiếp theo càng thêm giận, rống to về phía anh ta: "Mày, con mẹ nó, nói dối cũng không mang theo bản nháp! Tao nói tao muốn theo đuổi cô ấy rồi, mày lại nói cô ấy là vợ mày, sao mày hèn vậy!"
Cùng lúc đó, Tô Vãn Vãn và những người khác đã lên Đại học tỉnh.
Đại học tỉnh, một ngôi trường có tuổi đời hơn trăm thế kỷ, đứng bên ngoài nhìn vào, có một loại khí tức cổ quái xông về phía bọn họ, khiến Tô Vãn Vãn vô cùng kính sợ.
Bọn họ đã ở lại nhà thuê gần tỉnh, lúc tới có thư giới thiệu và có đầy đủ các vật dụng cần thiết nên ở trọ rất thuận tiện.
Người bảo vệ nghe nói bọn họ là tới tìm Lý giáo sư, vội vàng thông báo, ngay sau đó Lý giáo sư từ trong trường đi ra.
“Hai người vừa mới tới à? Tôi đã sắp xếp chỗ ở cho hai người ở khoa chính quy rồi"
Tô Cần nói: “Giáo sư Lý, không cần phiền như vậy, tôi đã tìm nhà thuê cho bọn nhỏ rồi, vậy..
Giáo sư Lý hỏi: “Vậy mấy ngày nay em sẽ ở cùng Văn Vãn và Kiến Dân chứ? Có em ở cùng, ở nhà thuê bên ngoài cũng được, nếu em bận rộn công việc phải về, hai đứa nhỏ ở bên ngoài không tiện, vẫn là ở nhà khách trường học đi.
Tô Cần vừa nghĩ, ông ấy muốn cùng bọn nhỏ, nhưng ông ấy ở tỉnh thành làm nhiệm chỉ có ba ngày, còn phải đi nơi khác một chuyến, chờ buổi tối bọn nhỏ thi xong, ông ấy lại trở về đưa đón bọn nhỏ.
Tính toán như vậy thì đúng là không thể để cho bọn nhỏ ở bên ngoài.
Dù là Kiến Dân đã trưởng thành, vậy cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, ông ấy thật đúng là có chút không yên lòng, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Cuối cùng, ông ấy vẫn gật đầu đồng ý, trả phòng, ở lại nhà khách của trường học.
“Chúng ta đã trả tiền rồi, như vậy đi, ngày mai chúng ta lại chuyển đến nhà khách của trường học có được không?"
Hôm nay đã trả tiền phòng, không ở thì đáng tiếc, hơn nữa ông ấy cũng đau lòng, mấy đồng đấy.
Giáo sư Lý nghe vậy thì gật đầu: “Vậy được, ngày mai bắt đầu đến nhà khách trường học, tôi sẽ xác nhận phòng sau"
Giáo sư Lý ở đại học tỉnh, vô cùng nổi tiếng, hôm nay ông TA lại muốn dẫn nghiên cứu sinh.
Các sinh viên thấy ông ta bước vào với ba người đàn ông, một lớn và hai nhỏ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt tò mò.
Người có quan hệ tốt, liền tiến lên hỏi một tiếng.
Giáo sư Lý cười ha hả nói: “Đây là hai học trò tôi nhận, đứa lớn gọi là Tô Kiến Dân, đứa nhỏ gọi là Tô Vân Hi, hai người bọn họ là anh em, lần này tới đây là tham gia cuộc thi hội họa thiếu niên.
Mọi người "ồ" một tiếng, hiểu rồi.
Bọn họ đều biết, giáo sư Lý từng xuống nông thôn, ở nông thôn bảy tám năm, hai đứa trẻ này hẳn là học trò ông ta nhận ở nông thôn?
Xem ra, giáo sư Lý vô cùng coi trọng hai đứa nhỏ này, cũng không biết có sở trường đặc biệt gì, cũng chỉ là vẽ thôi sao? Hay là có tài năng gì khác?
Nếu như chỉ là thiên phú hội họa, giáo sư Lý không đến mức chiếu cố hai đứa trẻ này chứ? Trong trường đại học có bao nhiêu người có thiên phú hội họa, giáo sư Lý chỉ giám sát việc giảng dạy mà thôi, không có nói muốn thu nhận ai làm học trò.
Nhưng hai đứa nhỏ này, giáo sư Lý lại gọi là học trò, bọn họ không giống với những học sinh khác.
Bọn họ không biết, Vãn Vãn và Kiến Dân đối với ông ta không chỉ là hai đứa trẻ có thiên phú, mà còn là người đã tôn kính, giúp đỡ ông ta khi ông ta suy sụp nhất, bị mọi người khinh thường nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-417.html.]
Trước tiên ông ta dẫn bọn họ đến nhà khách của trường học, thanh toán tiền phòng và số ngày, tài khoản ghi tên của ông ta nên trừ thẳng vào lương của ông ta.
Tô Cần rất ngại vì để giáo sư Lý tốn kém như vậy, ông ta có thể nghĩ đến hai đứa trẻ, báo danh cho bọn họ tham gia cuộc thi này ông ấy đã rất cảm kích, làm sao còn để cho người ta tiêu tiền như vậy?
Giáo sư lại nói: “Mọi người tới tỉnh thành, tôi đương nhiên phải tiếp đãi rồi. Làm sao để cho các em tiêu tiền của mình được? Nếu nói việc này ra ngoài, tôi biết giấu mặt vào đâu? Nếu lão Thạch và lão Tiêu biết được, nhất định sẽ cười nhạo tôi.
Mặc kệ Tô Cần nói thế nào, giáo sư Lý cũng đã quyết định, cuối cùng ông ấy đành phải từ bỏ.
Đặc sản huyện Nghi An mà Tô gia mang đến, giáo sư Lý vui vẻ cầm về ký túc xá, chia cho các đồng nghiệp.
Ông ta sau khi trở về tỉnh thành, đã rất lâu không có ăn đặc sản của huyện Nghi An, đặc biệt là gạo của thôn Hạ Hà, sáng sớm ông ta đã nghĩ tới.
Tô Cần đến đã mang cho ông ta rất nhiều, có một chiếc xe đến đây cũng tiện hơn nhiều.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Giáo sư Lý vung tay lên, vô cùng hào sảng. “ Tôi dẫn mọi người đi nếm thử món ăn của trường đại học chúng tôi, là hương vị thượng hạng nhất đấy"
Giáo sư Lý trước đây rất nhã nhặn, cũng sẽ không hào sảng như vậy. Từ khi về nông thôn ở thôn Hạ Hà một thời gian, sau khi trở về, đối với các đồng nghiệp vẫn như trước đây. Nhưng sau khi Tô Cần và bọn trẻ đến, ông ta không kiềm được mà đối xử với bọn họ như lúc ở thôn.
Tô Cần cũng đã quen với dáng vẻ hào sảng khi nói chuyện của giáo sư Lý, vừa rồi lúc có người ở đây, một người nhã nhặn như vậy, ông ấy cũng có chút không quen.
Nhà ăn của trường đại học nằm bên cạnh một tòa nhà dạy học khác.
Trong khi đi dạo, giáo sư lý đã giới thiệu cho họ một số thông tin về đại học tình, cũng như một số thông tin về cuộc thi mà họ sẽ thêm gia tối nay.
Trong lúc nói chuyện với giáo sư Lý, Vãn Vãn mới biết được, cuộc thi hội họa thiếu niên lần này quy mô rất lớn.
Nghe nói cuộc thi này do một doanh nhân đến từ thành phố Hồng Kông tổ chức, ngoại trừ thanh thiếu niên đến từ tỉnh lỵ, tất cả thanh thiếu niên tài năng trên toàn quốc đều có thể tham gia, nhưng cần có sự tiến cử của nhà trường.
Doanh nhân Hồng Kông tổ chức cuộc thi nghe nói tổ tiên của ông ấy ở đại lục và ra đi trước giải phóng, ông ấy khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng ở Hồng Kông và hiện có tài sản hàng chục tỷ đồng. Họ đều là những doanh nhân có tiếng, và họ đứng đầu danh sách người giàu.
“Quán quân, á quân và á quân của cuộc thi này không chỉ được mời đến Bắc Kinh tham gia diễn đàn mà còn được mời đến thành phố Hồng Kông. Tôi nghe nói họ có thể đi du học để học cao hơn. Giáo sư Lý tiếp tục nói.
Vãn Vãn giật mình, cô cho rằng cuộc thi này chỉ là cuộc thi quy mô nhỏ, không ngờ lại lớn như vậy?
Lại đi Hồng Kông tham gia thi đấu, còn có thể ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu?
Phải biết rằng hiện tại có thể không giống với sau này, hiện tại danh sách du học nước ngoài cố định, không phải có tiền là được.
Điều này cần có nhà trường hoặc đơn vị nào đó tổ chức mới được, cá nhân muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, phải có sức lực rất lớn mới được.
“Thật tốt quá, đây chính là cơ hội tốt. Kiến Dân, Vãn Vãn, các con phải thi đấu thật tốt, tranh thủ lấy được vị trí này? Tô Cần rất kích động.
Làm sao mà không hào hứng được? Ông ấy cho rằng, đây là một cơ hội tuyệt vời, nếu bọn trẻ thật sự có thể ra nước ngoài học tập, thì thật nở mày nở mặt với tổ tiên.
Nhưng ông ấy lại nghĩ tới chiến dịch trước kia, lo lắng hỏi: “Giáo sư Lý, nếu thực sự giành được giải thưởng đi nước ngoài sẽ không sao chứ?"
DTV
Nếu bị khép tội gì mà dính phải mấy phần tử xấu thì thảm rồi.
Giáo sư Lý cười nói: “Bây giờ đã khác xưa rồi, đây là nguồn tài nguyên do chính sách đưa ra, hiện tại quốc gia cũng khuyến khích mọi người xuất ngoại du học, cái này gọi là học tập, là giao lưu Trung-ngoại."
Tô Cần thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là được. Ông ấy chỉ sợ nếu ra nước ngoài, bị dính tội danh thì làm sao bây giờ?