Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 419
Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:20
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe Kiến Hoành nói muốn tới xem, Vãn Vãn rất vui mừng, liền đưa vé lấy từ chỗ giáo sư Lý cho Kiến Hoành: “Anh Kiến Hoành, đây là số chỗ ngồi, đến lúc đó anh tới, trực tiếp đi vào là được, cũng có thể đi tìm giáo sư Lý trước, ông ấy đang ở đại học tỉnh Kiến Hoành cất vé vào túi áo: “Anh biết, anh thường xuyên đến chỗ giáo sư Lý, nơi đó anh rất quen thuộc.
Tô Kiến Hoành buổi chiều còn có tiết, không thể cùng Vãn Vãn bọn họ đi dạo phố, tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng cũng không thể tránh được.
Bọn họ đi dạo một ngày, có Tô Cần ở bên cạnh, bọn họ đương nhiên là chơi rất vui vẻ.
Tô Cần đối với tỉnh thành quá quen thuộc, bọn họ tới tỉnh thành chạy đường dài, đối với nơi này bọn họ cũng quen thuộc không khác gì người dân địa phương.
Sau khi trả phòng, họ liền chuyển vào nhà khách của đại học, chỉ chờ ngày hôm sau lúc Lý giáo sư rảnh rỗi, để ông ấy đưa học đi mua những vật liệu vẽ tranh cần thiết. Có một người hiểu biết giáo sư Lý họ không sợ bị lừa.
Hôm nay thời tiết đẹp, giáo sư Lý đã chuẩn bị xong tất cả, dẫn bọn họ đến cửa hàng bên kia.
Ở đây, Vãn Vãn lại gặp một người không ngờ tới.
Trong cửa hàng văn phòng phẩm, một thanh niên trẻ điển trai đang ngồi trên băng ghế đằng kia, đang lật mở một chồng tài liệu.
Đứng bên cạnh là hai thanh niên mặc đồ đen, mặt không chút biểu cảm chờ đợi, đằng trước là một người đàn ông mặc kiểu áo dài Tôn Trung Sơn, đang cúi người giải thích điều gì đó với người đàn ông.
Chàng trai thỉnh thoảng ngước mắt lên và khẽ gật đầu.
Vừa mới ngẩng đầu lên, vốn dĩ ánh mắt hơi thờ ơ, nhưng sau khi nhìn thấy người đi từ ngoài cổng bước vào, ánh mắt lại thả lỏng ra.
“Anh Thiệu?” Người đàn ông cúi đầu ngập ngừng gọi.
Người thanh niên tên Thiệu đóng tài liệu lại, đứng dậy, nhìn chằm chằm người đang bước vào cửa, trong mắt có thứ gì đó d.a.o động.
Anh ấy gần như đang nghĩ gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Ông chủ Hồng, tôi đem cho ông một vị khách” Người đàn ông mặc kiểu áo dài Tôn Trung Sơn đi từ bên ngoài vào nói.
Người đàn ông cúi đầu – ông chủ Hồng cũng đứng dậy, tiến lên chào hỏi: “Là giáo sư Lý, cơn gió nào đưa ông đến đây vậy? Cũng rất lâu rồi ông không đến chỗ của tôi."
Giáo sư Lý nói: “Gần đây trường học rất bận, là hai đứa học trò của tôi đến đây, mua một vài công cụ. Ông xem xem, có công cụ hội họa nào thích hợp với họ, ông giới thiệu chút đi"
Ông chủ Hồng liền nhìn thấy hai đứa trẻ dáng vẻ học sinh đứng sau lưng giáo sư Lý, một nam một nữ, cả đứa trẻ đều rất thanh tú, nam sinh tuấn tú, nữ sinh xinh đẹp như tiên nữ. Trong lòng ông ấy nhất thời bị kích động, khóe miệng bất giác nở một nụ cười: “Các em mới học hội họa à? Chỗ thầy vừa hay nhập vào một lô dụng cụ, các em đi theo anh"
Vãn Vãn nói: “Anh trai cháu học hội họa Trung Quốc, ông chủ, ông giới thiệu cho chúng cháu vài loại bút lông tốt, cháu gần đây đang học bút lông và phác họa, ông giới thiệu bút cứng đi ạ."
Nói xong liền theo thầy Hồng đi vào bên trong chọn công cụ hội họa.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói: “Chú Tô?"
Tô Cần vừa định ngồi xuống, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói, nhìn qua, là một người thanh niên.
Lập tức nhận ra người này, chính là người thanh niên đã gặp lúc sửa xe, ông ấy cười nói: “Anh Thiệu, anh cũng ở đây mua đồ à?"
Ông ấy chưa bao giờ quan tâm quá nhiều đến những điều này.
“Chú em Tô, đây là...?” Giáo sư Lý bên cạnh cũng nhìn anh Thiệu.
Tô Cần nói: “Tôi giới thiệu với các ông, người này là anh Thiệu, người mà tôi tình cờ gặp được ở trên đường, lúc đó xe của cậu ấy bị hỏng, tôi tình cờ gặp được vậy là quen. Tiếp đến giới thiệu với anh Thiệu:“Anh Thiệu, đây là...
“Ông là giáo sư Lý à?” Còn chưa đợi Tô Cần giới thiệu, anh Thiệu đột nhiên nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-419.html.]
Giáo sư Lý ngạc nhiên: “Cậu biết tôi à?” Nhìn từ trên xuống dưới thầy Thiệu, ông ta có chút khó hiểu.
Anh Thiệu nói: “Chào giáo sư Lý, đương nhiên là tôi biết ông, ông là giáo sư đại học cấp Tỉnh, là bậc thầy về hội hoạ Trung Quốc, tôi đã từng đến đại học Tỉnh, từng nhìn thấy ảnh của ông trong phòng hiệu trưởng"
Sắc mặt của giáo sư Lý đột nhiên dịu lại.
Tô Cần nói: “Anh Thiệu, không ngờ anh cũng quen giáo sư Lý, giáo sư Lý là giáo sư đại học tỉnh, cũng là thầy giáo của hai đứa nhỏ nhà tôi"
Không ngờ hai người lại quen biết, nói đúng ra, là thầy Thiệu biết giáo sư Lý.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quả thực danh tiếng của giáo sư Lý cao như thế, anh Thiệu quen biết cũng chỉ là trong tình cảnh.
“Lúc đó nếu không phải chú Tô đi ngang qua thay lốp xe, có lẽ chúng tôi phải tốn rất nhiều thời gian Lúc này, anh Thiệu rất biết ơn.
Giáo sư Lý nói: “Đó là duyên phận, tình cờ ông ấy đưa hai đứa con lên tỉnh, vì vậy nên đã quen biết.
Bên Vãn Vãn đang chọn công cụ trên lầu, Tô Cần giáo sư Lý đang nói chuyện với thầy Thiệu ở dưới lâu.
Trong cuộc trò chuyện mới phát hiện ra, theo giáo sư Lý nói đây là cửa hàng văn phòng phẩm toàn diện nhất do anh Thiệu mở. Sau khi biết cải cách đất nước mở cửa, khi một loạt vốn nước ngoài được giới thiệu, một số lượng lớn Hoa kiều và doanh nhân từ Thành phố Hồng Kông đã đến đầu tư xây dựng nhà máy và mở cửa hàng.
Anh Thiệu là một trong số họ.
Nhà họ Thiệu là một gia đình giàu có, có tiếng ở thành phố Hồng Kông, lần này họ đến Đại Lục đầu tư vì ông nội anh Thiệu là người cùng nhóm ở Đại Lục, đi lên từ bàn tay trắng, từ đó mới có nhà họ Thiệu như ngày hôm nay.
Nguyên quán của họ ở thành phố Minh của tỉnh thành, lần này đến đây cũng là bởi vì muốn đầu tư vào thành phố Minh.
“Không ngờ chúng ta lại là đồng hương” Tô Cần cười nói: “Tôi ở huyện Nghi An của thành phố Minh Anh Thiệu nói: “Không ngờ chú Tô cũng là người của huyện Nghi An, ông nội tôi cũng sinh ra từ huyện Nghi An, nhà chúng tôi ở thôn Hạ Hà, chú Tô, nhà chú ở đâu?"
Tô Cần ngạc nhiên, không ngờ lại là người của thôn Hạ Hà.
“Tôi cũng là người thôn Hạ Hà, thôn Hạ Hà không có nhà nào họ Thiệu?” Tô Cần vắt óc suy nghĩ, cân nhắc kỹ càng, vẫn là không nghĩ nổi thôn Hạ Hà lại có người họ Thiệu.
Anh Thiệu nói: “Ông nội tôi vốn là họ Tô, ở rể nhà họ Thiệu Tô Cần hiểu ra, hóa ra ông nội của anh Thiệu họ Tô, vậy là người trong gia đình rồi, những người nhà họ Tô chạy nạn năm đó, trước khi dựng nước, có một đám người bị bắt đi lính, nhưng đa số họ không có tin tức gì.
Không ngờ, ở đây có thể gặp được người nhà họ Tô.
“Vậy xem ra chúng ta là người một nhà rồi, xin hỏi một chút ông cậu họ tên là gì? Có khi tôi đã từng nghe qua rồi?” Tô Cần hỏi, mặc dù là thế hệ của ông nội, có khi lại là chú bác của ông, nói ra có thể ông sẽ biết.
Anh Thiệu cũng phấn khích: “Ông tôi tên là Tô Thường Minh"
Tô Thường Minh? Tô Cần nghĩ một lúc, lắc đầu, ông thật sự chưa từng nghe qua cái tên này, quá xa lạ.
Anh Thiệu nói: “Tô Thường Minh là cái tên ông ấy đặt sau khi nhập ngũ, à, ông nội tôi là người bị bắt đi lính vào năm đó. Tên trước khi nhập ngũ của ông ấy là Tô Lão Mao"
DTV
Tô Lão Mao?
Tô Lão Mao Tô Cầm ngẩn người, cái tên này ông quá quen thuộc, là tên bác cả của ông.
Ông ấy từng nghe nói, năm hai mươi ba tuổi, bác cả đã bị bắt đi lính, sau đó không biết ông ấy đã đi đâu. Nhiều người nói rằng ông ấy đã c.h.ế.t trên chiến trường.
Hóa ra không phải ông ấy chết, mà là đến thành phố Hồng Kông.
“Không ngờ rằng, hai chúng ta lại là người thân." Tô Cần vô cùng cảm động: “Tô Lão Mao là bác của chú, năm đó sau khi bị bắt đi lính, những người cũng bị bắt đi lính như ông ấy đã trốn thoát trở về, chỉ có mỗi ông ấy là mất tích. Mọi người đều nói ông ấy đã chết, lúc đó ông nội của chú đã từng tìm kiếm, cuối cùng không có chút tin tức gì về việc này, hóa ra... ông ấy đến Hồng Kông” Nói xong, giọng nói của ông có chút nghẹn ngào.