Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 421

Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:24
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàn thành kỳ vọng của ông nội, đó là chuyện tốt, nhưng anh ấy cũng có kỳ vọng của riêng mình.

Nếu chỉ vì để biết đạt kỳ vọng tương lai của một chàng trai hay một cô gái, như vậy cũng không đủ để khiến họ phải dùng nhiều sức lực và nhân lực như vậy.

Anh ấy có suy nghĩ muốn đưa doanh nghiệp Thiệu Thị chính thức mở ra và tiến vào Quốc dân, nếu như có nhân tài, sau khi giúp đỡ họ, họ có thể ưu tiên nghĩ đến doanh nghiệp Thiệu Thị.

Doanh nghiệp Thiệu Thị cần phải có nhân tài, cần nhiều nhân tài.

Anh ấy là một doanh nhân, khi bày tỏ lòng yêu mến của mình, cũng sẽ ước tính lợi nhuận có thể thu được sau giá trị.

Không phải cưỡng chế bắt buộc, chỉ là một khoản đầu tư trước.

DTV

Cái mà anh ấy muốn là lòng người và lợi ích quảng cáo.

Những chuyện sau này, không ai nói trước được.

Thị trường ở Đại Lục lớn như thế nào, anh ấy và ông nội sớm đã tính toán được, đây cũng là một phương hướng thị trường sau này của nhà Thiệu Thị.

Nghe Thiệu Trường Thanh nói đó là tâm nguyện của ông nội, trong lòng Vãn Vãn tràn đầy thiện cảm và hiếu kỳ đối với người ông nội chưa từng gặp qua.

Rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể ở thành phố Hồng Kông mặc dù khắp nơi đều là vàng, nhưng cũng đầy sự cạnh tranh và nguy hiểm như vậy, lại có thể một bước lên tiên? Chắc ông ấy đã phải trả một cái giá rất đắt?

Dù sao cũng là đi lên từ hai bàn tay trắng, không dễ dàng như thế.

“Anh Trường Thanh, nhà họ Thiệu quả là một công đức lớn. Vãn Vãn không nhịn được mà nói.

Cho dù cô biết, nhà họ Thiệu làm như vậy cũng là có mục đích riêng, nhưng mục đích của họ được so sánh với sự trưởng thành và tương lai của hàng ngàn đứa trẻ, thật là nhỏ nhặt không đáng kể.

Những đứa trẻ có tương lai, cho dù họ cũng phải biết ơn, đó đều là chuyện đương nhiên, bởi vì nếu không có doanh nghiệp Thiệu Thị, có lẽ họ cũng chẳng có tương lai.

Đương nhiên cũng có rất nhiều gia đình, vốn không cần đến loại tài trợ này.

Nhưng dù sao cũng có rất nhiều gia đình tầm thường, đặc biệt là những gia đình đến bữa cơm cũng còn thiếu thốn.

Doanh nghiệp Thiệu Thị không chỉ tổ chức cuộc thi thư họa dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, nghe nói còn muốn xây đại học, xây tiểu học, trung học, điều này thực sự mang lại lợi ích cho người dân.

Chỉ những điều này, cô đã vô cùng ngưỡng mộ người ông nội chưa từng được gặp này.

“Vãn Vãn, anh nghe nói em cũng tham gia cuộc thi lần này?"

Vãn Vãn gật đầu: “Vâng, em tham gia rồi, anh nhỏ cũng tham gia. Nhưng bọn em tham gia chỉ để tăng thêm kiến thức, không nghĩ đến việc sẽ đạt giải. Đương nhiên em sẽ cố gắng, cố gắng đạt giải.

Thiệu Trường Thanh thích sự thành thật của Văn Vãn, và sự chăm chỉ kiên trì của cô không chịu bỏ cuộc cho đến cùng.

“Em có tự tin mình sẽ đạt giải không? Có cần anh phải một cửa sau cho không?” Thiệu Trường Thanh hơi híp mắt, nhìn như hỏi một cách thờ ơ, nhưng thực tế đang chờ đợi câu trả lời của Vãn Vãn.

Anh ấy rất muốn biết Vãn Vãn sẽ làm như thế nào.

Vãn Vãn lắc đầu: “Em không cần phải mở cửa sau, thành công thì thành công, không thành công thì thôi, nếu thành công chứng tỏ nỗ lực của em được đền đáp, nếu không thành công thì chứng tỏ em cần phải nỗ lực thêm. Nếu anh giúp em mở một cửa sau, thì đó sẽ là một vết nhơ đáng xấu hổ trong cuộc đời em, em không cần đâu, hơn nữa, ----” Cô dùng lực nắm chặt bàn tay: “Em nhất định sẽ đạt được giải thưởng"

Vãn Vãn đương nhiên là biết cả nước có bao nhiêu thiên tài, cô cũng không phải quá tài giỏi. Nhưng cô có sự nỗ lực cho ngày sau, còn có cơ sở của kiếp trước, cô tin bản thân sẽ không kém cỏi.

Có thể hơi khó khăn để giành chức vô địch, nhưng nỗ lực vì á quân huy chương đồng, chắc là cũng có hy vọng.

Thiệu Trường Thanh thích sự tự tin của Vãn Vãn, đây mới đúng là bản chất cần phải có của người nhà họ Thiệu.

Vãn Vãn rất giống với người nhà họ Thiệu, tự tin, nỗ lực, nhưng không kiêu ngạo.

Quả nhiên trên người họ lưu lại khoảng một phần bốn dòng m.á.u giống nhau?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-421.html.]

Tính cách của Tô Cần không giống với người nhà họ Thiệu, Tô Kiến Dân cũng không giống, nhưng Văn Vãn lại rất giống.

Mặc dù tính cách cô đại đa số là rất nhẹ nhàng.

“Anh Trường Thanh ủng hộ em, em nhất định sẽ đạt giải.” Thiệu Trường Thanh ủng hộ cô.

Vãn Vãn cười, nói: “Anh Trường Thanh tốt quá."

Tìm thấy người nhà họ Tô khiến Thiệu Trường Thanh phấn khích, chuyện này nhất định phải nói cho ông nội biết.

Trong cửa hàng văn phòng phẩm reo lên tiếng chuông điện thoại, anh ấy rất nhanh đã gọi điện thoại đến thành phố Hồng Kông.

Điện thoại được nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh: “Alo!"

“anh cả, ông nội có ở đấy không, đưa điện thoại cho ông nội, em có chuyện muốn nói"

Thiệu Trường Thanh nói: “Suỵt, nói nhỏ thôi, ông nội đang khám sức khỏe."

“Anh cả, ông nội bị làm sao vậy?” Thiệu Trường Thanh lo lắng.

Anh cả Thiệu nói: “Cũng không có chuyện gì, có thể do tối hôm qua đi ngủ bị cảm lạnh, anh đã gọi bác sĩ đến, đang tiêm cho ông nội."

Ông nội không thích tây y, mà thích đông y, vậy nên bác sĩ của nhà họ Thiệu là một bác sĩ già đông y, y thuật rất cao cường.

Nhà họ Thiệu cũng tự kinh doanh dược phẩm, và họ sở hữu một nhà máy dược phẩm.

“Em tìm ông nội có chuyện gì? Em nói với anh, một chút nữa anh sẽ nói với ông” anh cả Thiệu tùy ý hỏi.

Thiệu Trường Thanh nói: “Để lát nữa em gọi điện lại, đợi ông nội khám sức khỏe xong"

Bên phía anh cả Thiệu hét lên: “Không phải chứ, Thiệu Trường Thanh, em nói rõ ràng ra đi. Điện thoại đã tắt, chỉ còn lại âm thanh “bíp bíp”.

Anh cả Thiệu nhìn chiếc loa, lắc đầu một hồi, thằng Trường Thanh này, nói được một nửa lại ngừng, thật khiến người khác lo lắng.

Có điều, chuyện này cũng không khó đoán, Trường Thanh tìm ông nội gấp gáp như vậy, chắc chắn là liên quan đến ông nội, nếu chỉ là chuyện liên quan đến công việc thì đã không cần phải giấu anh ấy, lẽ nào là...

Tìm thấy người nhà của ông nội rồi?

Anh cả Thiệu liên tục gật đầu, cảm thấy suy đoán này chín phần là thật.

Khi đặt điện thoại xuống, Tô Cần đã đứng bên cạnh: “Sao rồi? Có liên lạc được không?"

Thiệu Trường Thanh nói: “Ông nội đang kiểm tra sức khỏe, chưa liên lạc đến ông ấy được.

Tô Cần có chút thất vọng, ông cứ tưởng rằng có thể lập tức liên hệ với ông bác già của ông.

“Mỗi ngày ông nội đều sẽ kiểm tra sức khỏe, bác sĩ gia đình mỗi ngày đều sẽ đến. Nhưng nghe anh cả nói, ông nội hôm qua bị cảm, chắc là sẽ kiểm tra hơi lâu, một tiếng chắc là không đủ.” Thiệu Trường Thanh cũng lo lắng cho sức khỏe của ông nội.

Dù sao ông nội tuổi cũng đã lớn, cho dù chăm sóC sức khỏe tốt đến đâu, cũng sẽ có lúc bị bệnh này bệnh kia, anh ấy rất lo lắng ông nội đêm qua bị cảm, có bị làm sao không? Người già, cho dù là bệnh nhẹ, nếu không chú ý sẽ có khả năng trở thành bệnh nặng. May mà trong nhà có bác sĩ riêng, mỗi ngày đều sẽ kiểm tra cho ông nội, khiến cho mọi người an tâm hơn nhiều.

“Vậy hai tiếng nữa chúng ta gọi lại cho ông hai đi ạ?"

giọng nói của Vãn Vãn nói một cách nhẹ nhàng vang lên: “Ông cả nhất định sẽ không sao, ông ấy tốt như vậy, em rất quý ông ấy"

Giọng nói ấm như suối nước nóng, khiến tâm lý lo lắng của mọi người lập tức dịu lại.

Thiệu Trường Thanh nói: “Vẫn là Vãn Vãn hiểu chuyện, nếu ông nội mà nghe được giọng nói của em, nhất định sẽ khỏi hết bệnh. Điều mà ông nội mong muốn nhất là có một cô cháu gái, nhưng tiếc là cả nhà họ Thiệu chỉ có con trai và cháu trai, không có đứa con gái cháu gái nào. Ông ấy nhất định sẽ rất vui"

Vãn Vãn nói: “Nhà họ Tô không chỉ có mỗi em là em cháu gái, ông nội của em sinh ra được hai đứa con gái, bác cả của em sinh ra được hai đứa con gái, em là đứa thứ năm, chú ba của em cũng sinh được một đứa con gái"

Loading...