Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 422
Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:26
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thiệu Trường Thanh mắt sáng lên, không ngờ nhà họ Tô lại có nhiều con gái đến vậy.
“Thật sao?"
Vãn Vãn nói:“Thật ạ, nhà họ Tô ngoài nhà em có nhiều con trai ra, đại phòng chỉ có một đứa con trai, bên nhà chú hai đến con trai còn không có, vậy nên trong nhà âm thịnh dương suy.
Nhưng Thiệu Trường Thanh không nghĩ như vậy, sau khi ông nội đến Hồng Kông, ở rể nhà họ Tô, tổng cộng sinh được hai đứa con trai, lần lượt là ba của anh ấy và chú của anh ấy. Ba của anh ấy theo họ Thiệu của bà nội, chú anh ấy theo họ Tô của ông nội. Sau đó hai người kết hôn sinh con, tất cả đều là cháu trai, cho dù họ là trưởng, hay là thứ thì tất cả đều là cháu trai, thật sự không có cháu gái.
Bà nội luôn nói, nhà họ Thiệu sinh con sinh cháu, nhưng không thể sinh được con gái, cháu gái, đáng tiếc quá.
Sau này bà nội nói, ông nội đã từng lấy một người vợ ở quê.
Vốn tưởng rằng bà nội sẽ nổi cơn ghen, nhưng không ngờ bà nội lại rộng lượng, không hề nổi con ghen. Bà nội nói, trước khi kết hôn, ông nội đã từng nói với bà ấy rồi, ở quê ông ấy có một người vợ, nhưng không hề nói có con hay không.
Thiệu Trường Thanh đã tự tưởng tượng, ông nội đã từng có một người vợ, nhưng người vợ ấy đã chết, không có đứa con nào, nếu không ông nội đã đi tìm đứa con này rồi.
Nhưng những chuyện này, đương nhiên anh ấy sẽ không nói cho Tô Cần biết.
Anh ấy cũng biết thêm một vài chuyện từ Tô Cần ông nội quả thực là không có con. Nhưng không hề nói ông nội đã từng có vợ, chẳng lẽ đến cả bác hai cũng không biết sao?
Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến bề trên, là bề dưới cũng không dễ dàng nghe ngóng thông tin?
Hai tiếng là một khoảng thời gian dài, theo Vãn Vãn nghĩ còn dài hơn so với hai tiếng bình thường.
Đây là chờ đợi trong lòng, Vãn Vãn cũng có chút căng thẳng.
Cô cũng cảm nhận được, ba cũng đang rất căng thẳng.
Rất nhanh, hai tiếng đã trôi qua, Thiệu Trường Thanh nhấc máy lên gọi thêm một lần nữa.
Bên kia truyền đến một giọng nói già nua: “Là Trường Thanh à?"
DTV
Thiệu Trường Thanh nói: “Ông nội, là cháu đây, sức khỏe của ông thế nào rồi?"
“Không sao, chỉ là bị cảm nhẹ thôi, ba cháu với mọi người lo lắng quá rồi, gọi bác sĩ Lô qua là không có chuyện gì to tát cả, tiêm một mũi, uống vài liều thuốc là khỏi, em không cần phải lo lắng” Tô Thường Minh an ủi vài lời, hỏi: “Trường Thanh, cháu tìm ông có chuyện gì? Những chuyện ở trường học đều giải quyết ổn thỏa chưa? Ông nói cho cháu biết, cháu nhớ phải lập một quỹ học sinh ở đó, hiểu chưa? Nếu ở đó, trẻ em không thể đi học, nhất định phải hỗ trợ để tất cả trẻ em đều được đi học, đừng để tương lai của các cháu bị chậm trễ."
Vãn Vãn đứng bên cạnh Thiệu Trường Thanh, loa truyền đến một giọng nói, tất cả đều lọt vào tai cô.
Trong lòng cô có một cảm giác khó tả, chạy dọc l*иg ngực.
Ông cả thật tốt bụng, ông ấy thực sự quan tâm đến việc giáo dục thế hệ sau, còn muốn lập quỹ học sinh.
Cô nhớ rằng kiếp trước cũng có những nền tảng tương tự, và những dự án lớn như Dự án Hy vọng là để cho những đứa trẻ không có điều kiện đến trường tiếp tục được đến trường. Ngoài ra còn có các khoản vay sinh viên, chẳng phải là để đảm bảo rằng sinh viên từ các gia đình nghèo có thể tiếp tục học tập?
Ngay từ khi nghe tin ông nội sắp điều hành một trường học, cô đã vô cùng ngưỡng mộ người ông chưa từng gặp mặt này, nghe tin ông ấy lại sắp thành lập quỹ học sinh, trong lòng cô càng cảm thấy khâm phục hơn.
Ông cả thật là một người tốt.
“Ông nội, cháu biết rồi, những dự án này cháu đang thực hiện” Thiệu Trường Thanh kính trọng nói.
Tô Thường Minh nói: “Vậy thì tốt, vậy cháu tiếp tục làm đi, ông cúp điện thoại đây, có chuyện gì muốn nói có thể nói với anh cả của cháu, không cần phải gọi cho ông. Những chuyện ở công ty, ông cũng đã giao lại cho ba cháu rồi, còn có chú và anh cháu quản lý, ông đã già, cần phải về hưu rồi.
“Ông nội, ông chờ chút, cháu còn có chuyện muốn nói với ông” thấy ông nội sắp cúp máy, Thiệu Trường Thanh vội vàng nói: “Cháu nói cho ông nghe về chuyện của nhà họ Tô"
Tô Thường Minh định cúp máy, tay bỗng run lên, suýt thì rơi điện thoại.
Bên cạnh anh cả Thiệu đang quan sát, nhìn ông nội một cách tò mò.
Tô Thường Minh nói: “Trường Thanh, cháu nói gì CƠ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-422.html.]
“Ông nội, cháu tìm thấy người nhà họ Tô rồi, tìm thấy thế hệ sau của ông hai rồi."
Tô Thường Minh nắm chặt loa điện thoại, con mắt giật giật liên tục, sau đó lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Người cháu tìm được là ai? Là người nào của nhà thằng hai? Là nhà con trưởng? Hay là...?"
“Là nhị phòng của ông hai, là chú hai tên là Tô Cần và các con của chú ấy"
Bên loa điện thoại phát ra hơi thở căng thẳng nhưng không nghe thấy gì.
Vãn Vãn vểnh tai lên nghe những không thấy gì.
Thiệu Trường Thanh kêu lên một tiếng: “Ông nội “Tìm thấy được là tốt, tìm thấy là tốt rồi.” Đối phương lẩm bẩm nói.
“Ông nội, chú hai và các con của chú ấy đều ở bên cạnh cháu, ông có muốn cùng họ nói chuyện không?” Thiệu Trường Thanh liếc mắt nhìn Tô Cần, nhìn ra sự khát vọng trong mắt ông ấy, hỏi.
Tô Thường Minh nói: “Ông không nghe điện thoại nữa, cháu ở bên cạnh chăm sóc họ thật tốt, họ cần tiền, cháu đưa cho họ, cần những thứ gì, cháu cứ đáp ứng đủ đi.” Nói xong liền chuẩn bị cúp máy.
Thiệu Trường Thanh sững người, gọi lên một tiếng: “Ông nội?"
Trong mắt Tô Cần vẫn còn tia hy vọng, ông ấy không nghe thấy âm thanh trong loa, xoa xoa tay, chuẩn bị nghe điện thoại.
Vãn Vãn đều nghe được hết tất cả, cũng nghe được lời từ chối bên phía ông cả.
????
Vãn Vãn vẻ mặt mơ hồ, không hiểu tại sao ông cả đột nhiên lại từ chối?
Cô không nhịn được mà gọi lên một tiếng: “Ông cả."
Âm thanh của cô gái nhỏ nhẹ nhàng, mềm mại vang vào tai của Tô Thường Minh khi ông ấy đang chuẩn bị cúp máy.
Tô Thường Minh mắt sáng lên, cầm lại điện thoại lên, nói với Thiệu Trường Thanh: “Mau, đưa điện thoại cho họ."
Thiệu Trường Thanh đưa điện thoại cho Tô Cần: “Ông nội muốn nói chuyện với chú.
Tô Cần kích động đến nỗi lòng bàn tay cầm điện thoại đã đổ đầy mồ hôi, ông vội vàng gọi lên một tiếng: “Bác cả."
Tô Thường Minh thở dài: “Là Tô Cần sao?"
Bác cả thế mà lại biết tên của ông ấy.
Tô Cần trong lòng càng kích động hơn, liên tục gật đầu nói phải: “Bác cả, là cháu đây, bác cả vẫn khỏe chứ? Cháu nghe Trường Thanh nói bác bị bệnh, bác thế nào rồi, không sao chứ?"
Nghe Tô Cần bên kia nói, Tô Thường Minh trong lòng càng thở dài, thằng nhỏ này... Rất giống ông ấy. Đáng tiếc, không phải con của ông ấy...
Ông ấy mấp máy môi: “Bác rất khỏe, sức khỏe rất tốt, chỉ là cảm lạnh nhẹ một chút, nhưng khỏe lại rồi, còn không có việc gì, cháu. Ngập ngừng một chút: “Ba cháu khỏe không, cả mẹ cháu nữa."
“Ba cháu rất khỏe, hiện tại đã nghỉ đội sản xuất, mẹ cháu cũng rất khỏe, sức khỏe vẫn tốt, vẫn còn sức để mắng người, rất khỏe.” Tô Cần không giỏi nói chuyện, những lời ông ấy nói đều là lời thành thật.
Tô Thường Minh nói: “Mẹ cháu vẫn thích mắng người như trước sao?” Ông ấy cười lên một tiếng, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều: “Vừa nãy gọi bác là ông nội, là con gái của cháu à?"
“Vâng, đó là con gái của cháu tên là Vãn Vãn. Vãn Vãn, lại đây, nói vài câu với ông nội đi"
Vãn Vãn nhận điện thoại, khóe miệng nở ra nụ cười, nói vào loa điện thoại với giọng nói ngọt ngào: “Ông cả, cháu nhớ ông"
Khóe mắt Tô Thường Minh ươn ướt, không ngừng nói: “Được, được, được, ông cả cũng nhớ cháu"
“Ông cả, cháu nghe anh Trường Thanh nói về những chuyện anh hùng mà ông cả làm, cháu rất khâm phục ông"
Lời Vãn Vãn nói đều là thật lòng, cô vô cùng ngưỡng mộ người ông cả này, cô ít khi ngưỡng mộ ai đó, ông cả cũng là người duy nhất trong số ít người khiến cô cảm thấy ngưỡng mộ mặc dù chưa từng gặp mặt.