Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 423
Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:28
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ông cả, ông đến thôn Hạ Hà không? Nhà cháu ở huyện Nghi An, ba cháu trong đội vận chuyển, rất dễ tìm. Ông cả, cháu nhớ ông, ông đến tìm Vãn Vãn được không?"
“Nếu ông cả rảnh ông nội sẽ đến, được không? Văn Vãn cũng có thể đến Hồng Kông gặp ông” Vãn Vãn đứa trẻ này, khiến người ta không nỡ nói lời từ chối.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Thường Minh ngẩn người trên ghế sô pha một hồi.
“Ông nội, có cần cháu mua vé máy bay không?"
Tô Thường Minh nói: “Mua vé máy bay làm gì?"
“Không phải ông quay về huyện Nghi An sao?” Anh cả Thiệu hỏi một cách kỳ lạ.
Tô Thường Minh nói: “Ai nói là ông muốn quay về? Ông đây không về!"
Ông nội bỗng gầm lên một tiếng khiến anh cả Thiệu giật mình, cảm thấy tính khí hôm nay của ông nội có chút cáu kỉnh.
Bà nội Thiệu đến “Bà nội” anh cả Thiệu gọi lên một tiếng.
Bà nội Thiệu vẫy tay với anh ấy, ra hiệu cho anh ấy rời đi, đặt một đĩa hoa quả lên bàn uống trà, nhẹ giọng hỏi: “Thường Minh, có chuyện gì mà tức giận thế?”Bà ấy dùng tăm chọc vào miếng táo đưa lên miệng chồng: “Không quay về thì thôi, ông tức giận với bọn trẻ làm gì?"
Tô Thường Minh cắn một miếng táo, dường như nhớ ra chuyện gì đó, ông ấy nói: “Ai nói tôi không quay về, Trường Bá, đặt vé giúp ông! Ngày mai ông muốn quay về, không, đặt vé cho ngày hôm nay!"
Cuộc thi thư pháp và vẽ tranh đầy căng thẳng đã bắt đầu.
Địa điểm thi đấu được chọn tại một trường cấp hai ở tỉnh thành, thời gian đã định là hai ngày cuối tuần.
Vãn Vãn tham gia nhóm thiếu niên, trong khi Kiến Dân ở nhóm thanh niên, hai nhóm này được tổ chức vào các ngày khác nhau.
Vãn Vãn là vào thứ Bảy, trong khi Kiến Dân và những người khác là vào Chủ nhật.
Tình cờ là cả hai tham gia vào những ngày khác nhau, vì vậy có thể cổ vũ lẫn nhau.
Vãn Vãn đã chuẩn bị sẵn sàng từ rất sớm, bắt đầu đến trường cấp hai vào hiện trường thi đấu.
Tô Cần cũng đã sớm đặt tất cả các nhiệm vụ ra sau, không có gì quan trọng hơn cuộc thi của hai con.
Ngay cả Kiến Hoành cũng đến, tình cờ là cuối tuần, cậu ta không có tiết học nào, chỉ có một nhóm lớp thủ công, cậu ta cũng đã tạm hoãn nó lại.
"Mau, mau chuẩn bị xe, tôi phải đến địa điểm thi đấu, bây giờ chắc đã bắt đầu rồi." Thiệu Trường Thanh phân phó cho thư ký.
Hôm nay có một cuộc họp, cũng hơi muộn rồi, không biết có kịp xem Vãn Vãn thi hay không.
Anh ấy rõ ràng đã hứa với Vãn Vãn là sẽ đích thân đến xem trận đấu của cô, nếu thất hứa, anh ấy làm sao đối diện với ánh mắt tràn đầy chờ đợi của Tô Vãn Vãn đây?
Vãn Vãn, đó là một trong số ít những cô con gái của hai nhà họ Thiệu - Tô, về phần những cô gái của gia tộc khác được Vãn Vãn nhắc đến, Thiệu Trường Thanh đã tự động loại trừ.
Anh ấy chưa từng gặp qua anh em họ của hai nhà nên đương nhiên sẽ không có cảm tình với họ. Những chú bác từ những gia đình khác, mặc dù họ có quan hệ huyết thống với anh ấy, nhưng chưa bao giờ gặp, và trước khi biết tính cách của họ, đều sẽ tự động bị anh ấy loại trừ.
Phải biết rằng có rất nhiều người thân có quan hệ huyết thống với anh ấy, nếu anh ấy đều quan tâm đến từng người từng người trong số họ thì sẽ có quá nhiều người cần phải quan tâm, nhiều đến mức có thể xếp hàng dài đến tận ngoài đường.
Ông nội đã nói rồi, không cần phải quá bận tâm người thân bên nhà họ Tô. Nếu tính tình tốt, có chí khí thì giúp một hai người là chuyện đương nhiên, nhưng nếu tính tình không tốt, chỉ dùng cái gọi là quan hệ huyết thống để làm xằng làm bậy thì xin lỗi nhé, không cần xem sắc mặt của ông nội anh ấy liền đuổi họ đi.
Có chỉ thị này của ông nội, Thiệu Trường Thanh tất nhiên biết mình nên làm cái gì.
Hiện tại, anh ấy thích Tô Cần - chú hai của anh ấy và hai người em họ của anh ấy là Kiến Dân và Vãn Vãn.
DTV
Đối với những người khác, xin lỗi, không quen biết, không thể phụng bồi.
Đương nhiên, nhà bác Cả, nhà chú Hai đều đã bị bỏ qua.
"Ngài Thiệu, xe đã chuẩn bị xong từ lâu, có thể lập tức đến địa điểm thi đấu, xin yên tâm ngài Thiệu, cuộc thi bên kia còn chưa bắt đầu, hoàn toàn có thể đến kịp.
Thiệu Trường Thanh vừa nghe nói vẫn còn nhiều thời gian liền yên tâm. Anh ấy không muốn bỏ lỡ thời khắc quan trọng này trong trận đấu của em họ, anh ấy cũng muốn đến sân thi đấu để cổ vũ cho Văn Vãn.
“Cà vạt của tôi đâu?"
Giọng nói của Thiệu Trường Thanh lại vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-423.html.]
"Thưa ngài, nó ở đây"
"Giày da của tôi đâu?"
"Thưa ngài, nó đây "Bộ vest của tôi!"
"Thưa ngài, nó ở đây, tôi giúp ngài mặc vào."
Thiệu Trường Thanh cuống chân cuống tay một hồi, đợi cho đến khi anh ấy làm xong xuôi, thời gian đã trôi qua 20 phút.
Lliếc nhìn đồng hồ đeo tay, chiếc đồng hồ trên tay anh ấy là một chiếc đồng hồ nổi tiếng của Thụy Sĩ, kim chỉ bảy giờ rưỡi.
Thiệu Trường Thanh thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi cửa.
Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên.
Thiệu Trường Thanh sống trong một tòa nhà kiểu Tây bên cạnh trường đại học tỉnh, ngôi nhà này là sản nghiệp của gia đình Thiệu từ rất lâu trước đây, nhưng nó đã bị chính phủ niêm phong, và nó mới được trả lại cho họ cách đây không lâu.
Trong nhà có một điện thoại, một loại điện thoại kiểu cũ.
Thiệu Trường Thanh nhìn thời gian, quay đầu lại nhấc điện thoại, nói một tiếng "Alo".
Đầu bên kia truyền tới giọng của anh cả: “Trường Thanh, là anh, anh cả. Ông nội qua bên đó rồi, bay chuyến bảy giờ sáng, bây giờ chắc cũng đến sân bay tỉnh rồi đấy, em ra đón ông đi"
Nói xong, liền cúp máy.
“Ông nội tới rồi, chuyện lớn như vậy sao bây giờ mới nói với em, anh."
Anh ấy chưa nói hết câu, chỉ nghe thấy tiếng máy bận “tút tút tút”, đầu bên kia đã dập máy.
Thiệu Trường Thanh bực mình cúp máy, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Ông nội đến rồi, chuyện lớn như vậy thế mà không nói cho mình, nói sớm chút thì c.h.ế.t à?"
Cũng không biết ông nội tới một mình, hay có ai đi theo.
“Thưa ngài?” Thư ký đợi ở ngoài cửa.
“Ra sân bay. Thiệu Trường Thanh ra khỏi phòng.
“Ngài không đi xem trận đấu à?"
“Ông nội tôi đến rồi, tôi ra sân bay đón ông ấy"
“Ông ngài đến sao, tôi đi chuẩn bị ngay.
Xe đậu ở sân dưới lầu, tài xế cũng chính là thư ký, Thiệu Trường Thanh không có tài xế khác.
Có khi anh ấy tự lái xe, có khi để thư ký hoặc vệ sĩ lái, không nhất thiết phải có tài xế.
Từ tòa biệt thự kiểu tây của nhà họ Thiệu đến sân bay mất hai giờ lái xe, đi và về mất ban giờ đồng hồ, cũng không biết có thể kịp đến trận đấu Vãn Vãn hay không.
Thiệu Trường Thanh hơi gấp gáp, nhưng cũng bất lực.
Ông nội và Vãn Vãn, đương nhiên ông nội trọng hơn.
Cũng không biết liệu ông nội có đi cùng ai không, chắc bà nội cũng đi cùng ông đấy?
Ông bà tuy đã là vợ chồng già nhưng tình cảm của họ vẫn tươi xanh, như trai gái mới biết yêu vậy.
Anh ấy nhớ bà nội thường nói với anh ấy, thật ra năm đó ông nội không cần ở rể, nhưng khi đó nhà họ Thiệu chỉ có một cô con gái là bà nội, gia cảnh tuy bình thường nhưng được cưng chiều từ nhỏ đến lớn.
Ông nội lúc đó đã thích bà nội, nhưng điều kiện gia đình của hai người rất khác nhau, dù bà nội có xuất thân bình thường đến đâu, ba mẹ đều là công chức, còn ông nội chỉ là một tiểu tử nghèo túng.
Còn là một tiểu tử nghèo chạy nạn từ Đại Lục.
Nhiều người coi thường ông nội, ông cố và những người khác tuy không coi thường ông, nhưng họ không muốn gả con gái mình cho một tiểu tử nghèo trắng tay.
Là ông nội tự nguyện ở rể, khiến hai vị nhạc phụ nhạc mẫu cảm động, mới chịu cho hai người kết hôn.
Sau khi kết hôn, ông bà vẫn ân ái như thở đầu.