Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 424
Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:30
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù trước khi họ kết hôn, ông nội đã từng trải qua một lần hôn nhân, nhưng bà ngoại không hề chán ghét ông, vẫn yêu ông như trước.
Như bà đã nói, tất cả những điều này là vận mệnh, là duyên phận.
Nếu ông nội không trốn đến Hồng Kông, họ sẽ không bao giờ gặp nhau. Nếu họ không gặp nhau, thì sẽ không có những gì thuộc gia đình nhà họ Thiệu như bây giờ.
Ông nội đã gây dựng gia đình họ Thiệu, thành lập doanh nghiệp Thiệu thị và tạo ra huyền thoại Thiệu thị.
Bây giờ ông nội đã lớn tuổi, ông nội nhớ quê hương, có lẽ ông thực sự có tư tưởng lá rụng về cội chăng?
Ông nội từng nói, ông muốn được chôn cất ở quê nhà, và muốn bà nội đi cùng.
Anh ấy cứ tưởng bà nội sẽ từ chối, không ngờ bà nội lại đồng ý.
Đây là tình yêu trong cổ tích, phải không?
“Mau!” Thiệu Trường Thanh thúc giục.
Thư ký lái xe con với tốc độ của một chiếc xe thể thao, may mắn là bây giờ không có nhiều xe trên đường, không giống như xe tư nhân bên Hồng Kông, ngoài đường rất đông đúc.
Đoạn đường này ít ô tô, thậm chí cả xe đạp, đường không quá rộng nhưng không hề đông đúc.
Xe chạy rất nhanh, cũng chẳng sao cả.
Rất an tâm.
Hành trình kéo dài hai giờ được thư ký kéo thành tốc độ nhanh nhất, chỉ mất một tiếng rưỡi liền đến sân bay ở ngoại ô.
Xe vừa dừng lại, Thiệu Trường Thanh liền mở cửa xe chạy ra ngoài, không đợi thư ký xuống xe mở cửa cho mình.
Rất nhanh anh ấy đã tìm được cổng ra từ Hong Kong, kiểm tra thời gian, đã lúc này rồi, lẽ ra đã đến từ lâu.
“Thưa ngài, bên kia là Thiệu lão tiên sinh chăng?” Thư ký từ lâu đứng ở bên cạnh Thiệu Trường Thanh, đỗ xe xong liền đi tới. Thiệu Trường Thanh nhìn lối ra đằng kia, quả nhiên là như vậy.
Hình dáng tráng kiện của ông nội, theo sau là hình dáng nhỏ nhắn và của bà nội, chẳng phải chỉ là một đôi vợ chồng già sao?
Ông nội vẫn phong độ như trước, bước đi mạnh mẽ như bay, nhưng ông cố ý thả chậm cước bộ theo bước chân của bà nội.
Đôi vợ chồng già vừa nói vừa cười, trông vui vẻ biết bao.
“Ông nội, bà nội!” Thiệu Trường Thanh vẫy tay với bọn họ.
Tô Thường Minh cùng bà nội Thiệu đang cười cười nói nói, đột nhiên nghe giọng Thiệu Trường Thanh, bà nội Thiệu nói: "Anh xem, Trường Thanh đang ở bên kia chờ chúng ta."
“Thằng nhóc này, đang chốn sân bay đông người, la hét cái gì chứ?” Tô Thường Minh sắc mặt không vui.
Bà nội Thiệu nói: "Cái gì? Cháu trai tới đón anh, anh còn không vui à?"
Vẻ không vui trên mặt Tô Thường Minh lập tức biến mất không còn tăm tích, ông nói: "Vui chứ, sao có thể không vui được, anh tưởng cháu trai bận việc quan trọng không đến đón chúng ta, chúng ta phải tự đi tìm, không ngờ nó thật sự đến đón chúng ta"
“ Nhất định là Trường Bá gọi điện thoại, Trường Thanh mới đến đón"
“Anh còn định cho thằng nhóc một bất ngờ, bây giờ làm gì còn bất ngỡ nữa. Tô Thường Minh hậm hực.
"Nếu như anh thật sự làm như vậy, Trường Thanh sẽ hận Trường Bá c.h.ế.t đi được. Được rồi, già rồi sao lại cứ thích đùa giỡn vậy? Trước đây anh rất trầm ổn mà, năm đó điều em thích chính là dáng vẻ trầm ổn của anh"
Tô Thường Minh nói: "Năm đó còn trẻ, đương nhiên cần phải trầm ổn thận trọng, bây giờ cần thận trọng cái gì, không có sức sống, có gì vui?” Thấy ông lão ngoan cố không chịu thừa nhận, bà nội Thiệu cũng không cãi lại, cười nói: "Được được, anh thích đùa giỡn, em sẽ cùng anh đùa giỡn, chỉ cần cháu trai không chán ghét vợ chồng chúng ta đùa với bọn họ, như vậy là được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-424.html.]
Tô Thường Minh trừng mắt nhìn: "Bọn họ dám!"
Sau đó nói: "Kiều Kiều, sau nay nghỉ hưu, chúng ta đi vòng quanh thế giới chơi đi, được không? Chúng ta bận rộn cả đời, không có thời gian đi nghỉ ngơi, tranh thủ lúc con cháu đều đã lớn, chúng ta có thể đi khắp nơi du ngoạn rồi, cùng tận hưởng một thế giới riêng của hai ta thôi?"
Bà nội Thiệu cười nói: “Được, anh thích thế nào, em liền cùng anh.
Tô Thường Minh nhìn bà nội Thiệu, đó là khuôn mặt tươi cười và tình yêu, như thể trên đời chỉ còn lại hai người họ, còn những người khác như không khí, không tồn tại trong mắt họ.
“Ông nội, bà nội!” Thiệu Trường Thanh đột nhiên kêu một tiếng, thức tỉnh bọn họ. Tô Thường Minh vẻ mặt tức giận, tiểu tử này cố ý sao? Bà nội Thiệu thì che miệng cười nhẹ.
"Ông nội, bà nội, sao ông bà lại tới đây? Cũng không nói cho cháu biết, để cháu chuẩn bị trước, chứ không vội vàng như thế này.
Tô Thường Minh nói: "Cái gì? Tạm thời qua đón, cháu không tình nguyện sao?"
"Không, ông nội, cháu cũng chỉ là lo lắng cho hai người." Thiệu Trường Thanh vội vàng nói.
Tính tình ông nội có đôi khi rất dễ cáu kỉnh, chỉ cần có chuyện gì liên quan bà nội, ông ấy sẽ thật sự mặc kệ là con trai hay cháu trai, vẫn có thể mắng người.
Nhưng đôi khi, ông là một người ông tốt, thấu hiểu tâm tư người khác, chẳng hạn như trong vấn đề kinh doanh, chỉ cần họ có ý tưởng, chỉ cần ông cho là hợp lý, ông sẽ ủng hộ họ mà không cần nói một lời.
Tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
"Cháu vội vàng như vậy, cứ liên tục nhìn đồng hồ làm gì? Lẽ nào thật sự không muốn tới đón chúng ta sao?"
Tuy rằng Tô Thường Minh một mực khẳng định không cần cháu trai tới đón, nhưng nếu thật sự không qua đón, trong lòng ông sẽ cảm thấy mình không quan trọng Cảm giác này, rất khó chịu.
"Không, ông nội, là cuộc thi Vãn Vãn, con đã hứa với em ấy rằng con sẽ đến hiện trường cổ vũ em ấy Thiệu Trường Thanh giải thích.
Tô Thường Minh nghe vậy, hai mắt trợn trừng: "Sao không nói sớm? Còn ở chỗ này cùng chúng ta tán gẫu làm chi? Sao không mau đưa chúng ta đi?"
Tô Thường Minh lần này đến Tỉnh Giang, không phải cho Thiệu Trường Thanh, cũng không phải vì Tô Cần, mà càng vì Vãn Vãn.
Ở Thiệu gia nhà họ, từ khi vợ chồng ông kết hôn, đều là con trai cháu trai, nào có một đứa con gái cháu gái mềm mại, thanh tú.
Mặc dù Vãn Vãn không phải là cháu gái ruột của mình, là cháu của em hai ông ấy, nhưng ông ấy vẫn muốn gặp Vãn Vãn.
Đặc biệt là khi ông ấy nghe thấy từng câu lại từng câu "Ông nội, cháu nhớ ông" của Vãn Vãn trên điện thoại, trái tim ông ấy như mềm nhũn ra.
DTV
Dù thế nào đi chăng nữa, trong lòng ông ấy thực sự muốn nhìn thấy Vãn Vãn.
Bây giờ nghe nói rằng cô sẽ tham gia thi đấu, làm sao ông ấy có thể bình tĩnh chờ đợi cho được?
"Hôm qua nói chuyện điện thoại với ông sao cháu không nhắc đến việc này? Nếu ông biết, hôm qua đã nhờ Trường Bá đặt vé máy bay rồi"
Bà nội Thiệu bưng miệng cười khẽ,hôm qua ông ấy cũng gấp gáp như vậy mà hò hét kêu Trường Bá đặt vé máy bay, tiếc là chuyến bay lúc nửa đêm, bọn nhỏ không đồng ý.
Sáng sớm bay quá sớm, bọn nhỏ sợ họ chịu không nổi nên đặt vé máy bay lúc bảy giờ. Thiệu Trường Thanh nói: "Cháu. . . Không nghĩ tới ông sẽ tới, không phải ông đã nói không tới sao?"
“Ông nói không tới thì cháu cũng không nói với ông sao? Thằng tiểu tử thối này, trong mắt cháu có còn người ông này không thế?” Tô Thường Minh tức giận vô cùng, thằng nhóc này càng ngày càng chán sống rồi.
Khi Thiệu Trường Thanh dẫn Tô Thường Minh đến địa điểm thi đấu, cuộc thi đã bắt đầu. Vãn Vãn ngồi ở ghế số 86, vẻ mặt nghiêm túc và thận trọng.
Xung quanh nhiều đứa trẻ trạc tuổi cô, cả trai lẫn gái, cũng vẽ tranh ở đó. Cuộc thi này được chia thành hai nội dung, cọ mềm và cọ cứng, buổi sáng thi vẽ cọ mềm, buổi chiều thi vẽ cọ cứng.
Kiến Dân ngồi tại hội trường vì anh ấy chưa phải tham gia cuộc thi. Chỗ ngồi của bọn họ là hàng đầu, một là vì giáo sư Lí, hai là vì Thiệu Trường Thanh.
“Kiến Dân, anh Thường Thanh của con còn chưa tới sao?” Tô Cần nghi hoặc, tiểu tử Thường Thanh rõ ràng đã hứa Vãn Vãn sẽ tới cổ vũ, sao vẫn chưa thấy bóng dáng?