Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 425
Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:32
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiến Dân nói: "Anh Trường Thanh đã sớm nói với con rằng anh ấy sẽ đến sau cuộc họp kết thúc. Giờ này rồi, hẳn nên kết thúc sớm hơn mới phải, vậy tại sao..."
Kể cũng lạ. Khi anh ấy đến đó, anh Trường Thanh rõ ràng đã kết thúc rồi, vậy tại sao anh ấy vẫn chưa đến đây? Xảy ra chuyện gì chăng?
Tô Kiến Hoành chưa bao giờ gặp Thiệu Trường Thanh, lúc đó cậu ta đang ở trường, khi chú hai gặp người em họ này, cậu ta không có ở đó.
Sau đó, Thiệu Trường Thanh bắt đầu bận rộn, hai người cũng không gặp mặt.
Cậu ta rất tò mò về người anh họ này, hóa ra ông nội còn có một người anh trai, ngay cả chuyện này cậu ta cũng không biết.
Khi cuộc thi tiến hành được một phần ba, Thiệu Trường Thanh cuối cùng cũng đã đến.
Đưa theo ông bà nội, ngồi ở hàng ghế đầu.
Khi đó, khi đặt ghế, anh đã chừa một số ghế phụ để giải quyết những trường hợp khẩn cấp. May mà là tình cờ có thể dùng đến, sau khi ông bà ngồi xuống, bên cạnh vẫn còn rất nhiều ghế trống.
Có thể nói, Thiệu Trường Thanh đã bao trọn hàng ghế đầu.
“Nói cho ông biết, đó là Vãn Vãn?"
Tô Thường Minh trước khi ngồi xuống đã thúc giục Thiệu Trường Thanh xác định Vãn Vãn là ai.
"Vội vàng cái gì, ngồi xuống đi, thằng bé sẽ chỉ cho anh" Bà nội Thiệu ngồi bên cạnh nói.
Bị Bà nội Thiệu kéo, Tô Thường Minh ngoan ngoãn ngồi xuống. Bọn họ vừa đi tới, Tô Cần tự nhiên nhìn thấy trước mắt có ông cụ giống ba mình đến sáu phần mười, không cần đoán cũng biết nhất định là bác của mình.
Ông ấy vội vàng đứng dậy nói: "Bác, cháu là Tô Cần rốt cuộc cũng nhìn thấy bác, cháu..." Có hơi kích động, nói chuyện cũng không rõ ràng.
Nhìn thấy Tô Cần, khuôn mặt Tô Thường Minh vốn bình tĩnh trở nên có chút khó lường. Thở dài trong lòng, sao cây tre xấu như chú hai lại có thể sinh ra cây măng tốt như vậy được chứ, thật hiếm thấy.
Con người ta đều là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, “con sãi ở chùa lại quét lá đa”. Ông ấy vẫn cứ tưởng thứ người như chú hai sẽ không bao giờ sinh ra được đứa con trai nào tử tế, xem ra ông ấy đã nhìn sai rồi.
Đối với một người như con thứ, ông ấy luôn cho rằng không thể sinh ra một đứa con trai tốt như vậy, xem ra ông ấy đã nhầm rồi.
Cháu trai này, trước mắt mà nói cũng không tồi.
Ông ấy cũng biết được một số chuyện về Tô Cần từ Trường Thanh, đứa cháu trai này từ khi còn nhỏ chưa từng được ba mẹ ưa thích, từ khi còn nhỏ ông ấy đã bị tẩy não để cống hiến hết thảy mọi thứ cho gia đình.
Nếu không phải sau khi sinh con gái, Tô Cần bắt đầu phấn chấn lên, có lẽ nó vẫn đang làm trâu làm ngựa cho gia đình của chú hai không biết chừng.
Thật đáng tiếc cho một người tốt như vậy, nhưng may mắn thay, cuối cùng nó đã tỉnh táo lại và tách ra riêng.
Đối với Tô Cần, trong lòng Tô Thường Minh rất mâu thuẫn.
Khi lần đầu tiên nghe đến, ông ấy ước mình có thể đến chửi chú hai và mụ vợ không biết thức thời kia. Nhưng nghĩ lại, với tâm lý của chú hai, và người phụ nữ đó... cũng đủ hiểu, hai người đó thực sự có thể làm vậy. Đến cả anh em ruột thịt của mình cũng có thể tính toán, thế thì con trai có là gì đâu? Dù sao cũng có nhiều con trai. Mất đi một đứa chẳng phải vẫn còn hai đứa sao?
Ông ấy không thích chú hai và vợ ông ấy, nhưng ông ấy có một cảm giác khó tả đối với đứa cháu này.
Trên điện thoại, tâm tình của ông ấy đối với Tô Cần rất phức tạp, hiện tại gặp mặt, tâm tình càng thêm phức tạp.
Lẽ ra nên ghét Tô Cần bởi vì ghét cả nhà chú hai, nhưng không phải sao? Trong lòng ông ấy tự nhiên có sức hấp dẫn, muốn lại gần đứa cháu trai này. Đây có phải là sự hấp dẫn của huyết thống? Tô Cần là cháu trai của ông ấy, có cùng dòng m.á.u với ông ấy, trong người cũng đang chảy chung dòng m.á.u với ông ấy.
Nhưng phải nói rằng, nếu trong lòng không có rào cản nào, thì không phải không có.
Cuối cùng tất cả tan thành tiếng thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-425.html.]
Liệu con cái có trả được nợ của ba mẹ?
Quên đi, chú hai là chú hai, cháu trai là cháu trai, không thể chỉ vì chú hai mà kéo dài mối hận này với Tô Cần.
Con cháu vô tội mà.
Bà nội Thiệu đương nhiên biết ông ấy này đang suy nghĩ cái gì, vỗ vỗ tay của Tô Thường Minh, sau đó cười, nói với Tô Cần: "Là Tô Cần đó sao, bác là bác gái của con đây. Bác trai đi máy bay đã mệt mỏi, cứ để ông ấy nghỉ ngơi chút."
Tô Cần vốn còn đang tự hỏi có phải bác không thích mình không, nhưng sau khi nghe những lời của bà nội Thiệu, ông ấy lại cảm thấy vui vẻ hơn, không phải bác của ông ấy ghét ông ấy, mà là bởi vì ông ấy mệt mỏi.
Tâm trí căng thẳng của ông ấy liền thư giãn trở lại.
Nhìn thấy biểu tình của Tô Cần thay đổi, Tô Thường Minh lại âm thầm lắc đầu, cháu trai của mình quả nhiên là người thành thật. Dù đã mười năm xa quê, mười năm làm việc ở một chốn nước đυ.c hỗn tạp như vậy, nhưng bản tính thật thà của ông ấy vẫn không hề thay đổi.
Thực ra cũng khá tốt, tuy người thành thật thường dễ bị thiệt thòi nhưng cũng khiến người ta an tâm, mạnh dạn kết giao.
DTV
Ông ấy chỉ thích loại người thành thực, đáng tin cậy, không suy nghĩ về những thứ của người khác hoặc tìm cách cướp lấy những thứ của người khác.
Nghĩ đến đây, ông ấy lại nghĩ đến chú hai thiện lành của mình, trong lòng cười nhạo một tiếng.
“Ông ơi, cháu tên Tô Kiến Hoành, ba cháu là con trai trưởng của ông nội” Tô Kiến Hoành nhìn thấy ông ấy cũng rất căng thẳng.
Anh ta không biết nhiều về ông hai này, anh ta không biết liệu ông ấy có thích anh ta không.
Anh ta luôn cảm thấy khi ông hai nhìn chú hai và cậu ta, biểu cảm của ông ấy hơi không tự nhiên, dường như không có sự nhiệt tình như cậu ta tưởng tượng.
Hình như không có cảnh bà con gặp nhau mà hai hàng nước mắt rưng rưng như trong tưởng tượng.
Anh ta hơi hồi hộp và có hơi lo lắng.
Anh ta vẫn chưa kết hôn, đã tách ra riêng với ba mẹ mình, chẳng lẽ ông cả không thích điều này sao?
Dù sao ông cả cũng là anh trai ruột của ông nội, cho nên ông ấy mới không tán thành kiểu tách ra riêng như vậy? Cho nên ông cả mới không thích chú hai, cũng không thích anh ta? Sự hồi hộp khiến lòng bàn tay anh ta đầy mồ hôi.
“Cháu trai, bà là bà hai của con. Bà nội Thiệu cười nói.
“Chào bà hai” Tô Kiến Hoành vội vàng nói, thở phào nhẹ nhõm.
Bà cả không ghét anh ta, ông cả hẳn cũng không ghét anh ta.
Tô Thường Minh nhìn Tô Kiến Hoành, lại là một đứa trẻ thành thật, cây tre xấu như chú hai mà cũng sinh ra nhiều măng non thế nhỉ.
Sắc mặt ông ấy tốt lên rất nhiều, ông ấy nói: "Ông hai đến vội, không kịp mang quà qua cho mấy đứa, lát nữa để thư ký xử lý, mấy đứa đừng chê nhé."
Sau đó ông ấy quay đầu lại nói với Thiệu Trường Thanh vài câu, Thiệu Trường Thanh gật đầu, giao nhiệm vụ cho thư ký.
“Ba cháu là Tô Đại Lực đúng không?” Tô Thường Minh dường như nhớ tới cái gì, sửng sốt một hồi: “Khi ông còn trẻ chưa bị bắt đi làm tráng đinh, ba cháu đã lớn như vậy rồi.
Ông ấy vừa so chiều cao vừa nói.
Bà nội Thiệu nói: “Ông hai của cháu vẫn thường nói với bà chuyện này, ông ấy nói khi còn nhỏ ba cháu rất đáng yêu, cứ ôm chân ông ấy gọi ông ấy là ba”. Nói đến đây, bà nội Thiệu che miệng cười, trong đáy mắt lại lướt qua một tia lạnh lùng.
Tô Thường Minh liếc vợ một cái, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng càng nhiều là hận ý, hận ý đối với chú hai và mụ vợ, thiêu đốt bọt sóng cay đắng trong lòng họ.
Đúng vậy, lúc đó ông ấy coi Đại Lực như con trai mình, nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Thật mỉa mai.