Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 426

Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:34
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi đó, chú hai còn nói: “Anh à, Đại Lực có thể làm con thừa tự cho anh!” Sau khi nghĩ lại, ông ấy cảm thấy đây là một chuyện ghê tởm, ông ấy là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời. Đây là thấy ông ấy không có con, bày đặt đạo đức giả nói là con thừa tự? Đâm một nhát d.a.o vào tim ông ấy? Dựa vào cái gì chứ?

Bà nội Thiệu cảm giác được tâm tình d.a.o động của ông ấy, vươn tay nắm lấy tay Tô Thường Minh, trong mắt hiện lên ánh nhìn như muốn nói: "Còn có em, còn có bọn nhỏ."

Lòng Tô Thường Minh mềm nhũn, không sai, ông ấy có con có cháu, ông ấy rất viên mãn.

Ông ấy đâu hề đoạn tử tuyệt tôn.

“Đều qua cả rồi, hết thảy đều đã qua rồi, anh à, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Bà nội Thiệu nhẹ giọng nói với ông ấy.

Cảm xúc của Tô Thường Minh mới ổn định lại.

Tô Cần và Tô Kiến Hoành sững sờ nhìn Tô Thường Minh, dù ngu ngốc đến đâu, họ cũng có thể nhìn ra bác/ông hai có thành kiến với ba/ông nội.

Điều này thật đáng xấu hổ, những gì họ nghĩ chỉ là người thân đoàn tụ, đây có phải là chạm vào nỗi đau của chú /ông không?

Thấy tất cả những điều này, Tô Kiến Dân khẽ cau mày, anh ấy luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Ông cả còn có thù oán gì với ông nội?

Vãn Vãn không biết ông hai sẽ đến, nhưng cô vẫn đang nghiêm túc vẽ tranh, tập trung cao độ không chút phân tâm.

Cuộc thi này được chia thành cọ mềm và cọ cứng, cả hai cô đều tham gia.

Ở cuộc thi này, cô không xếp chung nhóm với các đàn chị lớn tuổi hơn, cô vẫn rất tự tin sẽ đoạt giải.

Cô đã sống lâu hơn những thiếu niên này một đời, có căn cơ từ kiếp trước, lại có giáo sư Lý – danh họa này làm thầy, cho nên căn cơ của cô tốt hơn người khác gấp nhiều lần.

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Tô Thường Minh lập tức càng thích cô.

Tô Thường Minh có một loại hảo cảm khó tả đối với cô cháu gái này.

Ngoài ra còn có một loại cảm mến không thể giải thích được.

Ông ấy rất thích cô cháu gái này.

Giống như ông ấy thích cháu trai Tô Cần của mình vậy, loại tình cảm khó giải thích này là bởi huyết mạch tương liên, phải không?

Nó không bị che đậy bởi những thứ khốn nạn bởi chú hai và thím hai.

“Tô Cần, dạy dỗ con gái rất tốt, bác không nhìn sai đâu?” Tô Thường Minh không khỏi vỗ vỗ tay Tô Cần.

Tô Cần càng thêm kích động, ông ấy rất thích ông bác này, mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn không khỏi nảy sinh tình cảm ngưỡng mộ.

"Vãn Vãn từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện và rất thông minh. Mẹ của bọn trẻ và cháu chỉ là người bình thường, không học hành gì nhiều. Bọn trẻ chẳng chịu thua kém ai."

Tô Thường Minh vỗ vỗ tay ông ấy, ba lần liên tiếp khen: "Được, được, được, nhà họ Tô... rốt cục cũng có người không chịu thua kém Điều ông ấy muốn nói chính là, nhà chú hai nhị phòng cuối cùng cũng có người không chịu thua kém.

Nhưng những lời này cũng khiến người ta sinh nghi vì vậy ông ấy kìm xuống.

Khi Vãn Vãn từ sân quay trở lại, ngay lập tức nhìn thấy cặp vợ chồng già bên cạnh Thiệu Trường Thanh.

Ông lão tràn đầy năng lượng, khuôn mặt giống ông nội đến sáu phần, đứng với ba thì giống tám phần, rất ra dáng hai ba con. Bà lão thì dịu dàng dễ chịu, Vãn Vãn cười, đôi mắt nheo lại thành một đường cong.

Cô nhào tới, ôm lấy Tô Thường Minh: "Ông cả, ông tới đây thăm Vãn Vãn sao?"

Tô Thường Minh vừa nhìn thấy Vãn Vãn xuất hiện, vẻ mặt liền dịu đi, sờ sờ đầu tóc của cô: "Đúng vậy, ông hai vừa nghe tin Vãn Vãn chúng ta sẽ thi, ông đã ngồi máy bay tới. Cháu có vui không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-426.html.]

"Cháu rất vui, ông hai đối với Vãn Vãn thật tốt, Văn Vãn cảm động nói chẳng nên lời luôn"

Sau khi làm nũng một lúc, cô lại nhìn bà nội Thiệu, cô nói: "Ông cả, đây có phải là bà cả xinh đẹp dễ mến của cháu không?"

Tô Thường Minh nói: "Đúng vậy, đây là bà cả của cháu, mau gọi bà cả đi."

Vãn Vãn ôm lấy bà nội Thiệu: "Bà cả, cháu rất nhớ bà, trong lòng cháu luôn hình dung bà, cuối cùng cũng để cháu được gặp bà."

“Gặp rồi, cháu có thất vọng không?” Lòng bà nội Thiệu mềm nhũn, cô cháu gái này thật sự rất đáng yêu.

Bà ấy không có con gái cũng không có cháu gái, bây giờ nhìn thấy Vãn Vãn, tuy là cháu gái họ nhưng bà ấy rất thích.

Cho dù em trai của chồng bà ấy làm chuyện kinh tởm như vậy, bà ấy vẫn không thể không thích cô gái nhỏ đáng yêu trước mặt mình.

"Đúng vậy, không ngờ bà lại trẻ đẹp như vậy, cháu còn tưởng rằng nhìn thấy dì."

Những gì Vãn Vãn nói có thể được coi là chạm đến trái tim của bà nội Thiệu. Có người già nào không thích nghe trẻ con khen trẻ đẹp? Cái miệng nhỏ nhắn Vãn Vãn thật ngọt ngào, nói ra lời lẽ khiến người ta vui vẻ.

"Vãn Vãn sao con đáng yêu thế, bà thích con lắm"

Vãn Vãn nói: “Cháu cũng thích bà lắm. Ngừng một chút, cô dường như nhớ tới chuyện gì không vui, vẻ mặt cũng trở nên cô đơn, giọng điệu cũng không dễ chịu cho lắm. "Từ nhỏ cháu đã không được bà nội yêu thích. Bà nội nói rằng cháu là tai tinh và sẽ mang lại tai họa cho gia đình. Khi cháu còn nhỏ bà đã ném cháu vào bầy sói, suýt nữa cháu đã bị sói ăn thịt. Cháu may mắn, được anh Trình Kiêu cứu trở về. Sau khi gia đình chia ra, bà nội ghét cháu lắm, cũng ghét ba mẹ và các anh trai của cháu lắm"

Giọng nói luyến láy cộng với giọng điệu buồn bã này khiến tim bà nội Thiệu như nhói lên, bà ấy ôm lấy Vãn Vãn và nói: “Vãn Vãn đừng buồn, bà nội không thích con, nhưng bà hai thích con, sau này bà hai sẽ thương con."

Tô Thường Minh nghe xong, tức giận đến suýt nữa mắng chửi, ông ấy nói: “Chú hai và vợ thật sự ác độc đến cực điểm. Vãn Vãn mới bao lớn chứ, đã bị ném vào trong bầy sói. Tô Cần không phải con trai bọn họ sao? Vãn Vãn không phải cháu gái bọn họ sao?

DTV

Con mụ kia thế mà lại xuống tay"

Bà nội Thiệu sờ sờ đầu Tô Thường Minh, nghe được Tô Thường Minh thanh âm, nói: "Có cái gì bọn họ không làm đâu? Bọn họ ngay cả anh cũng coi như..." Bà ấy đột nhiên ngừng nói, nhưng trong mắt lại lộ ra ý lạnh đầy châm chọc.

Tô Thường Minh mắng xong ông bà Tô, lại bắt đầu mắng Tô Cần: "Cháu có còn là ba sao? Con gái bị bắt nạt đến mức này, cháu còn chẳng dám ừ hở một tiếng? Nếu bác là cháu, bác sẽ xấu hổ đến chết"

Tô Cần nói: "Bác hai, cháu...

"Cháu cái gì? Cháu như thế này, thật sự không giống con trai của Tô Lão Đạo, người như chú ấy sao có thể sinh ra một đứa con trai thành thật như cháu? Không biết có phải bị ôm nhầm không."

Chỉ một câu nói, khuấy động một ngàn lớp sóng.

Mọi người đều nhìn Tô Thường Minh.

Người nói vô tình, nhưng người nghe hữu ý.

Những người khác đều không nghĩ gì, nhưng hình như Vãn Vãn lại đột nhiên có ý tưởng gì đó, nhìn Tô Thường Minh, đồng thời nhìn ba của mình.

Ánh mắt của cô đảo qua đảo lại giữa hai người, huống chi, dáng vẻ bây giờ ba cau mày, cùng dáng vẻ cau mày chửi rủa của ông hai quả thực rất giống nhau.

Chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, ba cô có thật là con của ông bà nội không?

Nếu không, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

Đều là con trai, tại sao lại đối xử tệ bạc với ba cô như vậy?

Vãn Vãn cảm thấy rằng đây có thể là chân tướng.

"Tô Cần, sau này nếu bác thấy cháu đối xử với vợ con như vậy, bác sẽ không nhận đứa cháu này nữa đâu, sau này cũng đừng gọi bác là bác!" Thấy Tô Cần có lời muốn nói, Tô Thường Minh hừ lạnh một tiếng: "Đừng nói với bác thế nào là hiếu thuận hay không hiếu thuận? Chỉ có người làm ba biết hiếu thuận, thì con mới có hiếu, ba bất hiếu thì con bất hiếu, có cái gì mà sợ người ta chỉ trích. Cháu có hiếu với ba mẹ, những đồng thời cháu cũng là chồng của vợ cháu, là ba của con cháu mà!"

Loading...