Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 429

Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:41
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn thấy Vãn Vãn đi chơi với Kiến Dân, nụ cười trên miệng của bà nội Thiệu đã biến mất.

"Lão gia, em còn cảm thấy chuyện này kỳ quái."

Tô Thường Minh nói: "Cái gì? Em còn nghi ngờ sao?"

Bà nội Thiệu nói: "Chớ nói ngày sinh của Tô Cần có thật hay không, chỉ cần dựa vào thái độ của vợ Tô Lão Đạo mà xem, chuyện này có chút kỳ lạ."

Tô Thường Minh không nói gì, với vẻ mặt ủ rũ không biết đang nghĩ gì.

"Các anh em của anh, anh còn không hiểu họ sao? Còn vợ cũ của anh, tính tình của cô ấy em không cần nói, anh hẳn là người hiểu rõ hơn em mới phải chứ?" Bà nội Thiệu nói tiếp :“Tại sao Tô Cần là con trai của em trai anh, những năm qua, tại sao lại đối xử với nó như vậy? Em thừa nhận có người đúng là có thiên vị, mười ngón tay dài ngắn khác nhau, người cũng sẽ thiên vị, đây là bình thường, nhưng thiên vị sẽ không đến mức như vậy Tô Thường Minh ngồi ở trên ghế sô pha, không nói một lời nào.

"Ngày hôm qua em cùng Vãn Vãn nói chuyện rất lâu, Vãn Vãn kể cho em nghe hết thảy chuyện trong nhà, từ khi ba mẹ nó kết hôn, cho đến khi bọn họ ra riêng, sau đó mọi chuyện phát sinh sau đó, con bé đều nói cho em biết cả rồi"

Tô Thường Minh cũng hơi ghen tị: "Vãn Vãn đều kể với em rồi sao? Khi anh hỏi con bé, con bé cũng không kể chi tiết như vậy"

“Anh đừng ngắt lời em chứ, nghe em nói cho xong đã. Bà nội Thiệu nói:“ Con bé là một đứa trẻ thông minh, nhưng dù thông minh đến mấy thì suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, con bé có thể hiểu được điều gì? Con bé chỉ là bất bình trong lòng, khi nhắc đến ông bà nội, mắt con bé đỏ cả lên, nhưng con bé nhịn không khóc. Nhìn ánh mắt đó em đau lòng lắm, nhưng cặp vợ chồng đó lại có thể vô tâm và tàn nhẫn như vậy".

“Trái tim con người ta cũng là thịt mà, em không nói ai cũng thiên vị, nhưng mà thiên vị đến mức độ này, em thật sự hiếm gặp, trừ phi...” Bà nội Thiệu liếc ông ấy một cái, không nói thêm gì từ sau chữ “trừ phi” nữa.

Tô Thường Minh minh bạch, ông ấy biết ý tứ của vợ. Chính bởi vì hiểu ra, nên biểu cảm trên mặt ông ấy càng khó coi hơn, sắc mặt âm trầm, hoàn toàn không còn vẻ ân cần ân cần hiền từ khi ở trước mặt Vãn Vãn.

"Em biết anh không muốn nghe những gì em nói, nhưng chỉ khi người ta đối xử với những người ta không thích hoặc con của kẻ thù mới có thể tàn nhẫn như vậy. Em nghe nói rằng ngay cả khi họ tách ra riêng, bà ta vẫn thường hay tìm tận cửa quậy phá đấy, Tô Lão Đạo trông có vẻ công bằng, nhưng thực tế ông ta còn tệ hơn bà già đó, sau khi Tô Cần bắt đầu có công việc, bà ta còn quậy phá bắt Tô Cần Phải nhường công việc đó lại cho con trai lớn là con trai nhỏ của bà ta."

Đột nhiên, nghe thấy một tiếng "Rầm", bàn tay của Tô Thường Minh đã đập mạnh vào bàn trà, ông ấy nói: "Người phụ nữ độc ác này, bà ta cũng làm ra chuyện như vậy!"

“Bà ta sao không làm ra được? Nếu Tô Cần thực sự là con anh, bà ta với Tô Lão Đạo hoàn toàn có mọi lý do để chèn ép bóc lột nó, nó cũng không phải là hạt giống của Tô Lão Đao, nó là hạt giống của Tô Thường Minh! “ Lời của bà nội Thiệu, không cần phải nghi ngờ, tựa như con d.a.o đ.â.m vào trái tim Tô Thường Minh.

Tô Thường Minh sắc mặt tái nhợt, nhất thời trái tim đau đến nói không nên lời.

"Họ ra lệnh sai sử Tô Cần, họ không coi nó như một con người, bắt nạt nó không phải cũng giống như đang bắt nạt anh sao, Tô Thường Minh?"

Bà nội Thiệu cảm thấy thậm chí còn khó chịu hơn chồng mình khi nghĩ đến khả năng này. Khi bà và chồng gặp nhau trong thời điểm khó khăn nhất, họ đã cùng nhau vượt qua và hỗ trợ nhau. Điều đáng tiếc nhất trong lòng bà là không quen ông ấy sớm hơn, không quen được ông ấy trước người vợ cả của ông ấy.

Nói thật, bà ghen tị với vợ cũ của ông ấy, nhưng cũng chỉ là đáng tiếc, nếu nói là hận thì có chút nhưng loại hận này không liên quan gì đến tình yêu, mà là hận của bản chất con người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-429.html.]

Bà luôn biết chồng mình không có con cái ở quê, mỗi lần nghe chồng kể về những chuyện đã qua, cô lại càng hận hơn ông ấy.

Nếu chồng bà có con ở quê thì sao? Nếu khả năng này tồn tại thì sao? Lẽ nào đứa trẻ này đã phải chịu đựng suốt thời gian qua? Liệu bà có ghét đứa trẻ không? Câu trả lời là không, bà không hận, ngược lại, nếu Tô Cần thật sự là con của ông ấy, tất cả những gì bà còn lại chỉ là sự đồng cảm và tình mẫu tử.

Đứa trẻ vô tội, hơn nữa đây là đứa con do chồng bà và vợ cũ sinh ra, tồn tại trước khi ông ấy gặp bà, hà cớ gì phải hận đứa trẻ này? Bà vừa muốn chồng mình không phải hối hận, vừa muốn bù đắp sự thiếu hụt này.

Nếu Tô Cần thật sự là con của chồng bà, bà giúp ông ấy tìm lại, trong lòng ông ấy sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của bà, vậy tại sao lại không làm?

DTV

Còn về tài sản của gia đình là do chồng bà kiếm được, kể cả chia cho các con của vợ cũ thì có thể được chia bao nhiêu? Gia sản nhà họ Thiệu đã đủ rồi, gia sản cũng không phải từ ba mẹ truyền lại, con cái nếu không có bản lĩnh, cho dù có bao nhiêu gia sản cũng sẽ trắng tay.

Ngược lại, nếu con cái có khả năng thì dù tự thân lập nghiệp như chồng bà vẫn có thể kiếm được cơ ngơi vạn phần này của gia đình.

Bà ấy nhìn nhận mọi việc rất bình thản, rộng rãi hơn tất thảy.

Huống chi, theo quan sát mấy ngày nay, bà có thể nhìn ra gia đình Tô Cần là người thành thật, cũng không phải loại người tham lam. Vừa rồi cô muốn tặng ngôi nhà cho Vãn Vãn, nhưng thực tế, ít nhiều cũng có tân tư muốn thám thính, bà muốn xem xem rốt cuộc Vãn Vãn có tham lam không?

Tính cách của một đứa trẻ đôi khi có thể phản ánh được tính cách của người lớn và sự giáo dục của gia đình.

Câu trả lời của Vãn Vãn khiến bà ấy rất hài lòng. Nếu Vãn Vãn cứ mù quáng từ chối, thay vào đó bà sẽ nghi ngờ, nhưng con bé này lại đùn đẩy, nhưng cũng không phải liên tục từ chối. Nếu đùn đẩy quá nhiều, sẽ thể hiện sự giả tạo, giả dối.

Con bé nói đó là " Quà của người lớn, cháu không dám từ chối." Bà ấy rất thích câu trả lời này của Văn Vãn.

Đây là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.

“Nếu muốn làm giả, ngày tháng năm sinh vẫn có thể làm giả được, hoặc là hoãn mấy tháng, có ai đâu mà biết?” Bà nội Thiệu bày tỏ nỗi nghi hoặc trong lòng bà.

Tô Thường Minh ngửa người ra sau, nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi, cơ cắn phồng lên, hầu kết nhanh chóng lăn lên lăn xuống.

Lúc này Thiệu Trường Thanh đã ngồi xuống, trong tay bưng một đĩa trái cây, nói: "Thực ra còn có rất nhiều chuyện Vãn Vãn không biết." Tô Thường Minh mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thiệu Trường Thanh mạnh mẽ: "Cháu còn biết cái gì?" Giọng nói gần như bị ép ra khỏi kẽ răng.

Thiệu Trường Thanh nói: "Chuyện cháu biết nhiều hơn nhiều so với Vãn Vãn. Chú hai của cháu khi còn rất nhỏ, chắc cỡ hai ba tuổi đã đi làm cho người kia, ra ngoài làm việc cùng người lớn, đương nhiên cái này cũng chẳng là gì, ở nông thôn rất nhiều trẻ con đều như vậy, đương nhiên, chú cả và chú ba không làm việc này, được ông hai và bà hai che chở, bọn họ vốn chẳng phải lao tâm khổ tứ về việc này.

Khi chú hai lên ba tuổi, vì làm việc không tốt nên bị bà hai nhốt vào kho củi, không cho ăn, suýt c.h.ế.t đói, khi lên năm tuổi, bị bán vào nhà máy làm lao động trẻ em suýt bị chủ nhà máy đánh chết, mười tuổi kiếm không đủ tiền, bị bà hai đánh bán sống bán chết, khi mới lớn mười hai tuổi..."

"Đừng nói nữa.." Hơi thở của Tô Thường Minh nặng nề, ông ấy đang đè nén lửa giận.

Loading...