Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 430
Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:43
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thiệu Trường Thanh nói thêm: “Sau khi giải phóng, chú hai đã ở tuổi thiếu niên, cuối cùng được gửi đến trường tiểu học vì chính sách của nhà nước, nhưng chú ấy đi học không được bao lâu, chú ba được sinh ra, chú ấy thôi học, về sau cưới thím hai, một người làm trâu làm ngựa, sau đó biến thành hai người làm trâu làm ngựa, sinh ra Kiến Quốc, Kiến Binh, thím hai cũng chẳng an ổn mà ở cữ. Sau đó, Kiến Dân được sinh ra, thậm chí còn quá đáng hơn, lừa sạch của hồi môn của thím hai, nhưng không cho cô ấy đồ ăn ngon. Khi Kiến Dân được sinh ra, không có sữa trong một thời gian dài nên Kiến Dân từ nhỏ thân thể không được khỏe mạnh"
Môi Tô Thường Minh run rẩy, muốn bảo Thiệu Trường Thanh đừng nói, nhưng lại không nhịn được càng muốn biết nhiều hơn.
"Khi sinh Vãn Vãn, bà hai nghe nói từ đâu đó em ấy là tai tinh, thiếu chút nữa đã bóp c.h.ế.t em ấy, chuyện gì xảy ra sau đó hai người đều biết" Bà nội Thiệu nói: “Thật không thể tưởng tượng nổi, một người mẹ ruột thật sự có thể làm được những chuyện này, một người mẹ rứt ruột đẻ con sẽ làm được đến bước đường này sao?"
“Bà ta sao mà không làm được?” Tô Thường Minh gào to lên, trong lòng đau đớn đến cực điểm, ông ấy thật sự không biết Tô Cần lại gặp phải nhiều chuyện như vậy.
Trước đây đã từng nghe Thiệu Trường Thanh kể những câu chuyện đó, khi Trường Thanh kể thì anh ấy chọn chuyện để kể chứ không kể hết như bây giờ.
“Ông nội, bà nội, khi cháu điều tra những chuyện này, hai người có biết lúc đó cháu nghĩ gì không?” Thiệu Trường Thanh nói: “Hổ dữ cũng không ăn thịt con, bà hai đúng là so với hổ còn dữ tợn hơn ba phần. Chẳng qua nếu như chú hai không phải con ruột ông hai, như vậy hết thảy đều có lý.
Tô Thường Minh nghĩ thầm trong lòng, đúng vậy, hổ dữ không ăn thịt con, bà ta sao có thể ra tay cơ chứ?
“Con đã nhờ người điều tra giờ sinh thật của chú hai, những chuyện này quả thật muốn điều tra cũng không khó, hơn nữa...” Thiệu Trường Thanh nhìn Tô Thường Minh nói: “Ông nội, muốn biết được chú hai có phải là con của ông hay không, đơn giản thôi, thời xưa có chuyện như trích m.á.u nhận thân, bây giờ y học phát triển hơn rồi, có thể kiểm tra ADN của hai người, đến lúc đó cháu sẽ yêu cầu bệnh viện ở thành phố Hồng Kông kiểm tra DNA của ông và chú hai, chân tướng sẽ được lộ ra thôi."
Bà nội Thiệu nói: “Đúng thế, hãy kiểm chứng DNA, bà nghe nói rằng công nghệ này đã tồn tại nước ngoài, bệnh viện lớn của thành phố Hồng Kông chúng ta cũng có thể kiểm tra.
Tô Thường Minh đột nhiên mở mắt ra, kiên định nói: "Tra!"
Vãn Vãn tất nhiên biết ông cả bà cả có chuyện cần bàn bạc.
Cô kéo anh trai ra ngoài vì điều này.
DTV
Có một số chuyện, có thể đoán, nhưng không thể nghe lén sau lưng họ. Trên thực tế, kể từ khi ông hai xuất hiện, cô đã có rất nhiều phỏng đoán, và những phỏng đoán như vậy ngày một nhiều lên.
“Vãn Vãn, em nói xem, ba có thể là con trai của ông cả không?” Kiến Dân thì thầm, dường như đang hỏi Vãn Vãn, nhưng thực ra anh ấy đang tự hỏi mình.
Có thể hay không? Vấn đề này dường như kết thúc với sự trở lại của ba, nhưng anh ấy biết rằng chủ đề này vẫn chưa kết thúc.
Một khi đã nghi ngờ, trong lòng mỗi người sẽ có một cái gai.
Mặc dù ba luôn nói rằng điều này khó có thể xảy ra, nhưng anh ấy vẫn không thể xua tan những nghi ngờ trong lòng mình. Ba cũng sẽ tự đặt cho mình một câu hỏi đúng không?
Có sơ hở lớn như vậy, mọi người sẽ nghi ngờ đúng không?
Có thể sẽ có người hỏi, tính tình bà nội như vậy, lại cực kỳ không thiên vị người mình không thích, cho nên cũng rất có thể. Nhưng sự phân biệt đối xử này cũng thật quá quắt rồi.
Trong đó còn có tính cách của ba, thật lạ là ba quá thật thà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-430.html.]
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, tính cách thật thà của ba sao không phải là kết quả của sự tẩy não của bà nội từ khi còn nhỏ?
“Anh à, anh muốn ba là con của ông bà hai hay con của ông nội?” Vãn Vãn không trả lời câu trả lời của Kiến Dân mà hỏi anh ấy.
Kiến Dân nói: "Thành thật mà nói, mặc dù anh không muốn những chuyện m.á.u chó này xảy ra trong gia đình chúng ta, nhưng ông bà nội đã đối xử với ba quá tệ, không giống như một đứa con trai. Nếu cuối cùng chứng minh hóa ra ba không phải là con của ông bà nội, thì tất cả những điều này đều có thể lý giải một cách logic, có lẽ ba sẽ không buồn như vậy?"
“Ba khao khát tình yêu của ông bà nội biết chừng nào, điều này từ nhỏ anh đã chứng kiến. Tiếc là bà nội chẳng thương ba, ông nội xem có vẻ như công bằng, nhưng hình như có chút không tốt...” Kiến Dân nhàn nhạt nói: “Nếu cuối cùng ba là con của ông hai, vậy ba sẽ không bị người ta ghét bỏ, đây là kết quả tốt nhất có đúng không?"
Vãn Vãn nói: “ Vậy anh đã từng nghĩ đến, nếu rốt cuộc kết quả đúng thật ba không phải con của ông bà nội, mà là đứa con thất lạc của ông hai, nếu sau này nhận thân rồi, ba sẽ nhận tổ quy tông chăng?"
Kiến Dân nói: "Chắc là...có đó?"
Nhưng Vãn Vãn lắc đầu: "Ông hai ở rể, bây giờ ông ấy thuộc về gia đình họ Thiệu. Một khi xác nhận rằng ba là con của ông hai, nhà họ Thiệu sẽ chấp nhận ba?" Nếu chấp nhận thì tốt thôi. Nếu không chấp nhận, nghĩ kĩ chút thì thật ra cũng chẳng hề hấn gì.
Gia đình họ không chỉ hy vọng sẽ trở nên giàu có nhờ dựa vào nhà họ Thiệu. Họ dựa vào chính mình.
Nói cách khác, sau khi xác định chuyện của năm ấy, chúng ta có thể tránh dây dưa với nhà cũ.
Bây giờ nhà cũ cứ ỷ vào việc là bậc ba mẹ của ba, suốt ngày đòi hỏi thứ này thứ nọ. Bây giờ ba không giống như trước, sẽ không thỏa mãn bọn họ, nhưng cứ dây dưa như vậy thật khó chịu.
Đặc biệt là bà nội, khóc lóc ầm ĩ ở đội vận tải, ầm ĩ đến mức ai cũng biết, cho dù không ảnh hưởng đến ba, người ta vẫn sẽ bàn tán sau lưng. ba bây giờ đang ngày càng giỏi trong đội vận tải, vận may của ba luôn rất tốt.
Kể từ khi ra riêng, dường như mọi may mắn đều nghiêng về ba. Cho dù lão phu nhân làm ầm ĩ như vậy, sau lưng có người làm chút chuyện tiểu nhân, muốn kéo ba xuống vũng lầy, cuối cùng vẫn không có chuyện gì.
Nhưng bà nội vẫn còn dằn vặt họ, đặc biệt là gần đây cuộc sống trong nhà cũ càng ngày càng sa sút, nghe nói Tô Vũ Đình đã trở về, nhưng lại bị đưa đến nhà dì rồi, tình huống cụ thể thế nào Vãn Vãn cũng không biết.
Đợi ông cả trở về quê, có lẽ bên nhà cũ sẽ sôi nổi lên, phải không? Nhà cũ sẽ còn khinh khỉnh từ bây giờ?
Nhưng nhìn vẻ mặt của ông cả, hình như ông ây không có thái độ rõ ràng với ông bà nội, không biết là do nhiều năm không gặp nên quan hệ dần xa cách, hay là do một cái gì đó thực sự đã xảy ra.
"Cho dù kết quả như thế nào, chúng ta cũng không thể thay đổi được gì. Cho dù kết luận cuối cùng là gì, chẳng phải kết quả tồi tệ nhất chỉ là cả hai bên đều phủ nhận nó sao? Đây chẳng phải là kết quả mà chúng ta muốn nhất sao? Thoát khỏi sự dây sưa bên nhà cũ, có thể sống cuộc sống của chính mình" Vãn Vãn nắm tay lại thành nắm đấm.
Tình huống xấu nhất này thực sự là những gì họ đã luôn mong đợi. Đương nhiên, còn có một kết quả khác, chính là giữ nguyên hiện trạng, ba đúng là con của ông bà nội.
Họ đi chơi bên ngoài quay về, ông bà cả ở trong phòng hình như nói chuyện xong, hai người đang ngồi ở đó chờ họ.
“Vãn Vãn, Kiến Dân về rồi, mau tới chỗ bà ngồi.
Bà Thiệu vẫy tay với bọn họ.
Vãn Vãn ngoan ngoãn chui vào trong lòng bà nội Thiệu, còn Kiến Dân thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.