Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 432

Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là cần điều tra tính xác thực của những gì đã xảy ra khi đó, phải không? Làm thế nào về điều tra thân thế của ba?

Bây giờ kết quả thế nào cũng không biết, nói với mẹ có được không? Cô cũng do dự.

“Rốt cuộc có chuyện gì, là chuyện không thể cho mẹ biết?” Lục Tư Hoa cũng hơi tức giận.

Từng người một trong nhà giấu giếm bà ấy, có vẻ như ngay cả Kiến Dân cũng biết chuyện gì đang xảy ra, hóa ra chỉ giấu một mình bà ấy? Bà ấy cảm thấy như bị chồng con cho ra rìa vậy.

Vãn Vãn vội vàng nói: "Mẹ, không phải, là. . ."

"Để ba nói."

Thanh âm của Tô Cần đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Hai mẹ con giật mình, hóa ra Tô Cần đã đứng sau lưng bọn họ rồi? Hơn nữa đã đứng lâu rồi kia?

“ba?” Vãn Vãn kêu một tiếng, có thể thấy được sắc mặt ba rất không tốt.

Thật ra cũng không khó hiểu, dù sao người bình thường cũng không thể hiểu hay chấp nhận một điều lớn lao như vậy về xuất thân mình. Huống chi là một người chất phác thật thà như ba?

Ông ấy kính yêu ba mẹ mình hơn bốn mươi năm, đột nhiên bị nói rằng có thể ông ấy không phải là con của ba mẹ mình, mà là con của ông hai, được ông bà nội nhận nuôi, trong lòng sẽ khó chịu ra sao chú?

Cho dù kết quả còn chưa có, trong lòng bọn họ cũng đã có phỏng đoán, chuyện này chỉ sợ là thật, thứ còn thiếu chính là chứng cứ cuối cùng thôi.

Kỳ thật trong lòng cô cũng có nghi hoặc, cho dù ba là con trai của ông hai, tại sao bà nội lại đối xử với ông ấy như vậy? Dù sao cũng là quan hệ huyết thống, không phải đứa bé nhặt được trên đường, là con của anh em trong nhà, mà còn coi nó như kẻ thù sao?

Lại nghĩ đến bà nội, lại chẳng cảm thấy cảm giác nào không bình thường. Sẽ hơi bất bình thường nếu bà nội lại đối xử tốt với một đứa trẻ không phải ruột thịt của mình như vậy.

“Vãn Vãn cũng biết chuyện này chứ?” Tô Cần hỏi trước khi cùng Lục Tư Hoa vào phòng thảo luận chi tiết.

Vãn Vãn thành thật gật đầu: "Con đoán được rồi.

Lúc bà hai hỏi ngày sinh của ba, con đã đoán được rồi."

Tô Cần thầm thở dài, trong nhà có đứa con gái thông minh nhường ấy, cũng là một chuyện khiến người ta lúng túng. Ông ấy cứ tưởng có thể giấu được mọi người, không ngờ mọi người lại biết hết.

"Không chỉ có con đoán ra, anh cũng đoán được. ba, chuyện này không thể giấu diếm, con và anh cũng không ngốc, từ cuộc đối thoại của mọi người, chúng con đã đoán được 90% chân tướng"

Tô Cần lại than một tiếng, vậy thì không cần bảo vợ vào phòng nói riêng nữa, vì đâu còn bí mật gì nữa.

“Hôm nay Trường Thanh đã nói với anh rằng, anh có thể không phải là con của ba mẹ.” Tô Cần trong lòng thở ra một hơi khàn đυ.c.

Cái gì? Lục Tư Hoa sửng sốt, đây không phải là con của hai ông bà bên nhà cũ sao? Điều đó có nghĩa là gì?

Ông xã không phải do họ sinh ra, vậy thì là con của ai? Mặc dù bà ấy từng nói đùa với ông xã rằng có phải anh là con nhặt được không? Không phải con của mẹ chồng? Nhưng đó chỉ là một câu nói đùa, bởi vì người ông xã trông rất giống ba mà, làm gì có ai nhặt con mà nhặt được một đứa trông y hệt ba nuôi nó như thế?"

“Anh có thể là con trai của bác cả. Năm ấy khi còn trẻ đã bị bắt đinh tráng, có lẽ ba đã nhận con trai của bác, cũng chính là anh, rồi nuôi dạy tôi lớn lên" Tô Cần vò đầu nắm tóc, “Nếu quả thật vậy, cho dù đối xử với anh còn tệ hơn nữa, anh vẫn phải biết ơn dưỡng dục của họ. Không có họ, anh đã c.h.ế.t rồi"

Lục Tư Hoa nói: "Vậy bác đã đến chưa? Chuyện này chỉ cần hỏi nhà cũ, sự thật sẽ được tiết lộ."

DTV

Chẳng lẽ nhà cũ không thừa nhận? Dù sao họ cũng đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, có thể sẽ yêu cầu họ làm một vài việc gì đó với tư cách là ba mẹ.

“Trường Thanh nói rằng nhất định sẽ đối chất với ba mẹ anh, nhưng trước khi đối chất, nó sẽ tới lấy cái D gì của anh để xét nghiệm. Nó nói với sự tiến bộ của y học bây giờ, có thể biết được tôi và bác có quan hệ ba con hay không, còn chính xác hơn phương pháp trích m.á.u nhận thân gì đó"

"Đó là so sánh DNA" Vãn Vãn giải thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-432.html.]

"Không sai, đó là so sánh D gì đó, rất chuẩn xác, gần như không có sai lầm" Tô Cần không biết có đúng hay không, nhưng Trường Thanh nói ra ông ấy liền tin tưởng.

Trường Thanh đến từ thành phố Hồng Kông, nơi có nền y học được cho là rất phát triển, có thể xét nghiệm ra được.

"Một sợi tóc là đủ rồi" Tô Cần cảm thấy không thể tin được, lợi hại như vậy, chỉ cần một sợi tóc là đủ rôi.

Lục Tư Hoa kinh ngạc: "Lợi hại như vậy? Nó có thể bị phát hiện chỉ bằng một sợi tóc? Sẽ có sai sót gì chứ? Nếu lỡ như..."

"Mẹ, so sánh DNA rất chính xác, gần như không có sai sót. Xác suất này loại sai số rất rất thấp. Vì vậy, một khi mã gen khớp, ta có thể chắc chắn 100% về mối quan hệ giữa ba và ông. "

Lục Tư Hoa im lặng. Bà ấy không biết cái gọi là "D" có lợi hại như vậy hay không, điều bà ấy nghĩ là, nếu như ông xã thật sự không phải là con trai của ba chồng, chuyện này thật tốt, có thể thật sự rời bỏ nhà cũ.

"Bác có nói sẽ đến đây sớm không?" Lục Tư Hoa thực sự muốn gặp hai bác, thân là con cháu bề dưới, thế mà bề trên đến tỉnh Giang, lại còn đến lâu như vậy mà vẫn chưa được gặp họ, quả thực cần phải đến thăm hỏi.

“Hay là chúng ta đến tỉnh thành gặp hai bác đi?"

“Hai bác thì tất nhiên phải gặp mặt, nhưng Trường Thanh nói, chúng ta yên tâm, hai bác sẽ đến huyện Nghi An, cũng sẽ đến nhà cũ gặp ba mẹ."

Lục Tư Hoa mặc dù không hiểu tại sao lại phiền phức như vậy, bác về quê gặp em trai và em dâu, còn cần phải lấy bằng chứng gì mới đến được? Còn về phần xuất thân của ông xã, chỉ hỏi mẹ chồng chẳng phải là đủ rồi sao? Còn về phần so sánh xét nghiệm cái gì đó, sao phải đi đường vòng xa như thế chú?

Tuy rằng không hiểu, nhưng bà ấy cũng sẽ không phản đối. Bác làm như vậy nhất định phải có lý do, bọn họ là con cháu, chỉ cần nghe lời là được.

“Trường Thanh có nói gì không, chuyện đó sẽ mất bao lâu?"

Tô Cần nói: “Trường Thanh nói, sẽ cần một tuần, cộng thêm qua đây, sẽ mất mười ngày nửa tháng đấy? Thực ra cũng rất nhanh, mười ngày nửa tháng rất nhanh sẽ qua Lục Tư Hoa gật đầu, quả nhiên là như vậy.

"Vậy chúng ta chờ kết quả đi."

Thành phố Hong Kong.

Thiệu Trường Thanh nhận được báo cáo so sánh DNA, khi nhìn thấy số liệu trên, anh ấy siết chặt nắm đấm.

Anh cả Thiệu cũng xuất hiện ở trong bệnh viện, trên mặt lộ ra vẻ dò hỏi: "Gần đây làm sao vậy? Cứ thần thần bí bí?"

Thiệu Trường Thanh hô hấp nặng nề, dùng sức hít khí vào.

Anh ấy không nói, mà chỉ đưa danh sách so sánh DNA cho anh trai mình là Thiệu Trường Bá.

Thiệu Trường Bá nhận lấy kết quả em trai đưa cho, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, khi nhìn rõ ràng số liệu trên biểu mẫu, đồng tử kịch liệt co rút lại.

Cái này...

Thiệu Trường Thanh không nhìn biểu cảm của anh trai mình, thật ra anh ấy có thể đoán được anh trai mình sẽ có biểu cảm gì.

Không phải anh ấy cũng vậy sao?

“Chuyện gì xảy ra?” Thiệu Trường Bá ngữ khí đều đều hỏi, nhưng vẫn là từ ngữ điệu thay đổi của anh ấy cũng đủ nhìn ra rối loạn trong lòng anh ấy.

Thiệu Trường Thanh cầm lấy danh sách, "Đi theo em." Đã đi tới phòng của viện trưởng.

Anh ấy nóng lòng sốt sắng gọi điện thoại cho ông bà nội ở tỉnh Giang xa xôi: “Ông nội, kết quả ra rồi!"

Tô Thường Minh thở gấp, vội vàng hỏi: “Kết quả thế nào?"

Bà nội Thiệu cũng nhìn sang.

“Ông nội, đã có kết quả DNA rồi, chỉ số giữa ông và bác cả đúng hơn chín mươi chín phần trăm.” Trong giọng nói của Thiệu Trường Thanh cũng không kìm chế được niềm kích động.

Loading...