Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 433

Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:49
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trái tim Tô Thường Minh “thịch” một tiếng nhảy dựng lên, ông ấy nhẹ buông tay, microphone đang nằm trong tay cũng rơi xuống đất.

Giọng nói của Thiệu Trường Thanh từ microphone truyền đến: “Ông nội! Ông nội! Ông có nghe thấy không?"

Bà nội Thiệu nhặt microphone lên nói: “Trường Thanh, cháu nói lại một lần nữa cho bà nội nghe được không? Đã có kết quả DNA rồi? Tình hình thế nào?"

Vừa nghe thấy bà nội hỏi, Thiệu Trường Thanh nói: “Bà nội, trên báo cáo viết chỉ số ba con giữa ông nội và bác hai là hơn chín mươi chín phần trăm, bác hai chính xác là con trai của ông nội, bác ấy không phải là con trai của ông hai.

Mặc dù trong lòng đã đoán trước được kết quả nhưng khi nghe thấy Thiệu Trường Thanh báo lại bà nội Thiệu vẫn không khỏi trợn mắt há mồm.

Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của chồng, bà nội Thiệu đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Chồng của bà ấy là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa (*) có trách nhiệm. Khi còn trẻ ông ấy là người thành thật đáng tin cậy, lúc ấy vừa mới đến Hồng Kông, ăn còn không đủ no nhưng khi đối mặt với một việc gì đó nghiêm túc thì ông ấy sẽ rất kiên định.

(*) Đỉnh thiên lập địa: Đầu đội trời chân đạp đất, tinh thần bất khuất Lúc chồng theo đuổi bà ấy, ông ấy cũng không tính giấu diếm bất cứ chuyện gì như những người đàn ông khác theo đuổi bà ấy trước đó. Vào lúc quan hệ giữa hai người bọn họ tốt hơn, ông ấy cũng rất thẳng thắn nói cho bà ấy biết tất cả mọi chuyện ở quê quán của ông ấy.

Bao gồm cả việc ông ấy đã từng kết hôn không sinh được con cái, bị chính em trai của mình bày mưu phản bội lại ông ấy.

Còn cả vợ trước của ông ấy cũng đẩy một tay xen vào trong.

Khi đó bà ấy đã nảy sinh cảm tình rất lớn với người đàn ông thành thật này. Làm gì có người đàn ông nào sẽ nói hết mọi thứ bản thân mình cho người yêu tương lai chứ? Hơn nữa làm gì có người phụ nữ nào muốn nghe thấy người đàn ông mình thích kể về vợ trước đâu?

Nhưng ông ấy vẫn nói hẳn ra như vậy.

Bà ấy còn nhớ rõ khi ấy ông ấy còn nói với bà như này: “Anh không muốn lừa gạt em, không nghĩ giấu chuyện quá khứ trong lòng. Em có quyền được biết hết tất cả mọi chuyện này, dù cho em có lựa chọn anh hay không anh cũng đều muốn nói hết tất cả cho em biết. Nếu em không lựa chọn anh, anh cũng sẽ không trách em bởi vì đây là số mệnh của anh. Nếu em lựa chọn anh, không chê anh đã từng có vợ vậy thì anh xin thề với em ngay tại đây, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em, yêu em hơn cả chính bản thân mình"

Và ông ấy đã làm được.

Vì bà ấy mà ông ấy sẵn sàng ở rể nhà họ Thiệu, dù cho biết mình không có con cái, không thể khiến nhà họ Tô có người nối dõi, ông ấy cũng không chút do dự nào tới ở rể nhà họ Thiệu, đứa con trai đầu tiên cũng mang theo họ Thiệu.

Khi con trai thứ hai được sinh ra, ông ấy vẫn đưa ra quyết định để con theo họ Thiệu, thế nhưng bà ấy lại quyết định để cho đứa con trai thứ nhà mình theo họ Tô.

Bà ấy không thể để nhà họ Tô không có người nối dõi, không ai hương khói sau này được.

Bà ấy còn nhớ rõ vẻ mặt kích động vui mừng của Tô Thường Minh khi nghe bà ấy quyết định việc này, ông ấy vừa ôm vừa hôn bà ấy không ngừng nói: “Cảm ơn, cảm ơn em, Kiều Kiều"

Hiện giờ chân tướng đã được phơi bày, ông ấy vẫn còn có một đứa con trai ở quê.

Dù cho ông ấy có tình cảm với vợ trước hay không, thì đứa nhỏ này đối với Tô Thường Minh mà nói vẫn rất quan trọng.

Bà nội Thiệu không cảm thấy ghen ghét, cũng không thấy tức giận, bà ấy chỉ thấy đau lòng thay cho chồng mình.

Bị vợ trước của mình phản bội là cảm giác thật sự không mấy dễ chịu.

“Ông nó ơi?” Bà nội Thiệu hô một tiếng:“Thường Minh! Đứa nhỏ còn đang chờ ông hồi âm."

Tô Thường Minh từ từ bình ổn lại sự kích động trong lòng, ông ấy nhận lấy microphone từ trong tay bà nội Thiệu nói với Thiệu Trường Thanh ở đầu dây bên kia điện thoại: “Trường Thanh, cháu lập tức tới tỉnh Giang mang theo danh sách kiểm tra lại đây... Gọi ba cháu và chú cùng nhau tới đây, cả Trường Bá và mọi người cũng lại đây nốt, ông nội có chuyện muốn nói với mọi người.

Tất cả mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi.

Bốn mươi ba năm, dù ân oán có lớn đến đâu cũng cần phải được thấu hiểu.

Em hai tốt của ông ấy vẫn không biết ông ấy còn sống.

Chẳng những vẫn đang tồn tại mà còn sống rất tốt, còn sống cực kỳ dễ chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-433.html.]

Nếu như ông ấy biết liệu có thể sẽ bị dọa nhảy dựng lên không? Lúc ấy liệu còn muốn dùng trăm phương nghìn kế tính kế ông ấy không, hay có muốn gϊếŧ c.h.ế.t ông ấy luôn không.

Thiệu Trường Thanh thả điện thoại xuống, trong lòng vẫn có một chút nghi hoặc khó hiểu, hình như ông nội có chuyện gì muốn nói thì phải?

Tuy rằng ở trong điện thoại ông nội cũng không nói gì cả nhưng anh ấy vẫn cảm giác được việc này tuyệt đối không đơn giản chỉ là chuyện lại lịch của bác hai.

Hiện tại lai lịch của bác hai là chuyện chắc chắn, kết quả kiểm tra cũng đã có.

Bác hai chính là con trai của ông nội, là bác ruột của anh ấy.

Vậy ngoại trừ chuyện này thì còn có chuyện gì nữa đây?

Chẳng lẽ còn cất giấu chuyện gì sao?

Anh ấy nhớ lại màn đối thoại khó hiểu giữa ông bà nội nên đột nhiên nảy ra một suy đoán cực kỳ lớn mật.

Vừa tưởng tượng đến loại suy đoán này thì anh ấy bỗng nhiên giật mình đánh rơi microphone trên tay.

Sẽ không... dọa người như vậy chứ?

“Em làm sao vậy? Sao ngạc nhiên gì thế?” Thiệu Trường Bá trông thấy bộ dạng em trai giống như gặp quỷ nên mới vỗ vai anh ấy.

Thiệu Trường Thanh nói: “Anh cả, khả năng em mới biết một bí mật mới, em..."

"Em cái gì? Em nghĩ tới cái gì?"

Thiệu Trường Thanh lại lắc đầu: “Chuyện này thật sự rất lớn, tạm thời em còn cần thời gian từ từ tiêu hóa đã. Có lẽ là do em đã đoán sai, chúng ta vẫn nên nói việc này cho ba mẹ, chú cùng mọi người trước đi. Hôm nay trở về tỉnh Giang, ông nội còn đang chờ đấy"

Trên chuyến bay ngày hôm đó có hai anh em nhà Thiệu thị mang theo con cái của mình trở về tỉnh Giang.

Bọn họ còn tưởng rằng ba mẹ xảy ra chuyện gì nhưng khi đẩy cửa nhà ở tỉnh Giang ra lại trông thấy hai ông bà cụ đang ở bên xích đu trong sân nói nói cười cười.

Bà nội Thiệu ngồi trên xích đu còn Tô Thường Minh ở phía sau nhẹ nhàng đẩy xích đu cho bà.

Bà nội Thiệu thích nhất là được ngồi trên xích đu còn Tô Thường Minh sẽ ở sau giúp bà ấy đẩy nó lên, chuyện này khiến bà ấy cảm thấy dường như mình đã được trở về tuổi trẻ thanh xuân. Lúc ấy bà ấy vẫn còn là một thiếu nữ còn Tô Thường Minh cũng chỉ là một chàng thanh niên.

Mọi người vô cùng lo lắng đẩy cửa sân lại bất ngờ trông thấy được một màn không tưởng này.

Cả nhà ba Thiệu, chú Thiệu chạy tới: ...

“Ba! Mẹ!” Ba Thiệu hô một tiếng.

Tô Thường Minh mở miệng tiếp đón bọn họ: “Các con tới rồi đó hả? Trước tiên cứ chờ ở bên cạnh chút đi, chờ ba mẹ chơi xong đã.

Ba Thiệu cùng mọi người mờ mịt trong gió.

Chờ sau khi bà nội Thiệu chơi xong, Tô Thường Minh mới vẫy vẫy tay về phía bọn họ.

“Biết ba gọi các con lại đây là có chuyện gì không?"

Ba Thiệu và mọi người đều lắc đầu, nếu như bọn họ biết thì sao có thể còn để lộ ra vẻ mặt nghi hoặc và kinh ngạc như này được chứ?

DTV

Ngay từ đầu quả thật bọn họ còn sợ hãi hai ông bà cụ đã xảy ra chuyện gì, hiện tại mới biết chỉ là do tự mình dọa mình. Hai ông bà cụ chẳng những không xảy ra chuyện gì mà sắc mặt còn rất hồng hào khỏe mạnh.

Dường như tình cảm còn càng tốt hơn trước kia nữa thì phải?

Loading...