Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 434

Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:51
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật ra bọn họ cũng rất hâm mộ tình cảm của ba mẹ, đã cùng nhau trải qua hơn bốn mươi năm mà vẫn luôn ngọt ngào như thường thậm chí còn chẳng khác gì lúc mới yêu.

“Đều ngồi xuống hết đi.” Tô Thường Minh chỉ vào ghế sô pha trước mặt.

Ba Thiệu cùng mọi người thành thật mà ngồi xuống đưa mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của ông cụ bán dược liệu gì.

“Các con đã xem hết kết quả xét nghiệm DNA hết rồi đúng không? Nó cho ba nghe các con có suy nghĩ gì.” Tô Thường Minh không cảm giác ra được cảm xúc phập phồng của mình.

Ba Thiệu và chú Tô nhìn thoáng qua nhau sau đó lại liếc mắt nhìn vợ mình.

Ba Thiệu cẩn thận mà nói: “Đã thấy rồi ạ, con còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ? Đang ở nông thôn?” Lúc nói ra lời này ông ấy còn hơi cẩn thận nhìn thoáng qua mẹ mình nhưng cũng không nhìn ra được cảm xúc gì quá lớn trên mặt mẹ.

Tô Thường Minh gật đầu: “Đúng vậy, ba cũng vừa mới biết, Tô Cần là con trai của ba. Ba vẫn luôn cho rằng đó là con trai của Tô Lão Đạo. Nếu như ba sớm biết rằng con trai mình đang chịu khổ nhiều như vậy ở nông thôn thì ba đã đón nó đi từ lâu rồi.

Ba Thiệu không nói gì.

“Hiện tại sau khi biết chuyện này các con có ý nghĩ gì không? Có thể nói hết ra."

Ba Thiệu nói: “Ba, nếu như chuyện này đã xác định vậy thì chắc chắn phải đưa anh cả về nhận tổ quy tông, chúng con cũng không thể để anh ấy sống dưới cửa nhà của người khác được. Việc này cũng cần phải nói với cán bộ trong nông thôn một tiếng, có chuyện gì cần nói rõ thì thuyết minh cũng dễ dàng giải quyết hơn một chút.

Tô Thường Minh gật đầu, lão đại... À không, hiện tại là lão nhị, lời lão nhị phân tích rất có đạo lý.

Tô Cần là con của ông ấy, nhận tổ quy tông trở về gia đình là chuyện nên làm.

Ông ấy không thể để Tô Cần sống dưới mái nhà của Tô Lão Đạo được, hơn nữa còn phải gọi Tô Lão Đạo là ba.

“Ba gọi các con tới đây thật ra còn có một khác chuyện...” Tô Thường Minh chậm rãi thở ra một hơi: “Một chuyện mà ba đã giấu ở lòng rất lâu, cũng là một chuyện rất mất mặt. Việc này giấu không được nên trước tiên vẫn muốn mở miệng nói cho các con nghe..."

Cả nhà Vãn Vãn đều không biết rằng thân thế của Tô Cần đã được làm sáng tỏ.

Hiện tại có một việc khiến bọn họ đau đầu nhất chính là bà nội Tô lại tìm tới cửa.

Đã rất lâu rồi bà nội Tô không tìm tới đây cho nên bọn họ không biết vì sao hôm nay bà ta lại tìm tới.

Bà nội Tô để người nâng Tô Đại Lực tới đây đặt ở trước cửa đội vận chuyển.

Vết thương trên chân của Tô Đại Lực đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa khỏi, bác sĩ cũng nói sẽ không thể lành lại được nữa.

Chân của Tô Đại Lực bị thương nên không có cách nào xuống ruộng làm việc được, mọi việc trong nhà lập tức đổ hết lên đầu Lưu Chiêu Đệ cùng ông bà nội Tô.

Tuổi tác của ông bà nội Tô cũng càng lúc càng lớn, càng là việc nặng càng không thể làm được.

Lương dưỡng lão của Tô Cần vẫn luôn đưa cho bọn họ, đây cũng là việc mà trước khi tách ra ở riêng đã phân định rõ ràng, cũng có uỷ ban thôn đứng ra làm chứng.

Tiền lương dưỡng lão của nhà chú ba cũng đã cắt đứt kể từ khi lão tam theo vợ đi ra ngoài học tập.

Một năm Tô Cần chi tiền đồ ăn thức uống ít nhất cũng phải trên hai trăm cân lương thực. Hai trăm cân lương thực cho hai ông bà cụ tất nhiên sẽ đủ nhưng hiện tại còn thêm cả Tô Đại Lực và Lưu Chiêu Đệ nữa. Tuy rằng chân của Tô Đại Lực bị chặt đứt nhưng sức ăn của ông ta vẫn rất tốt, một bữa có thể ăn được hơn một cân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-434.html.]

Bây giờ làm sao cho đủ lương thực đây?

Ngày thường Lưu Chiêu Đệ xuống đồng làm việc cũng có thể kiếm được một ít điểm công và được phát thêm một chút đồ ăn. Ông bà nội Tô xuống đồng làm việc cũng có thể kiếm đủ lương thực.

Nhưng mà lần này quả thật không đủ, cuộc sống của bọn họ càng lúc càng không ổn.

DTV

Chuyện này khiến bà nội Tô càng không khỏi nghĩ tới những ngày tháng trước kia cả gia đình còn chưa tách ra ở riêng. Lúc ấy cả nhà còn chưa tách nhau ra, Tô Cần xuống ruộng làm việc, Tô Cần là một người thành thật, sức lực cũng lớn, một mình anh làm cũng đã bằng cả hai nhà, mỗi lần được chia lương thực đều kiếm được rất nhiều, nhà bọn họ vẫn luôn là một gia đình khiến trong lòng các xã viên khác trong thôn cảm thấy hâm mộ.

Nhưng kể từ sau khi tách ra ở riêng, nhà con thứ hai thì càng lúc càng tốt, còn nhà bọn họ lại trôi qua càng tệ.

Bà nội Tô cảm thấy rất hối hận.

Hối hận vì đã tách ra, lúc trước bà ta nên sống c.h.ế.t cắn răng không cho tách ra ở riêng mới đúng.

Sau khi tách nhau ra ở riêng khiến mình không nhận được bất kỳ lợi ích nào mà còn mệt c.h.ế.t khϊếp.

Nhớ tới đứa con trai lão nhị này, thật ra trong lòng bà nội Tô cũng biết ông ấy mới là đứa con ngoan nhất.

Bà ta cũng biết lão đại và lão tam làm việc vô dụng nhất chỉ có lão nhị mới làm việc giỏi giang nhất.

Chính bởi vì bà ta biết cho nên hiện tại mới thấy hối hân.

Đã rất nhiều lần bà ta oán trách ông nội Tô vì sao muốn cho lão nhị tách ra ở riêng?

Lúc ấy ông nội Tô nói: “Chúng ta mắc nợ lão nhị quá nhiều, cả nhà cũng không nên lạnh tâm như vậy. Lão nhị cũng là con trai của tôi với bà, tôi biết trong lòng bà có bóng ma với lão nhị nhưng nó vẫn là con trai của chúng ta mà. Tôi không muốn để lão nhị lạnh tâm với chúng ta. Chuyện tách ra ở riêng đối với nó là chuyện quá tốt, nó còn có thể quên chúng ta là ba mẹ của nó sao?"

Bà nội Tô có rất nhiều ý nghĩ, khi đó cũng đến lúc nghỉ ngơi.

“Thằng hai, con thật sự mặc kệ anh trai của mình sống c.h.ế.t ra sao sao?” Bà nội Tô chống nạnh lớn tiếng la hét ở cửa lớn đội vận chuyển.

Sắc mặt Tô Cần đen như mực.

Ngoài cửa có rất nhiều nhân viên tạp vụ qua đó đứng xem chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận.

“Lão nhị, con không thể mặc kệ anh trai con được. Năm đó xảy ra chuyện kia là bởi vì tuổi nó còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng con cũng không thể đổ hết trên đầu trách cứ anh trai con được. Hiện tại anh con đang rơi vào tình cảnh khó khăn, con không thể mặc kệ như thế được.

Tô Cần nhìn chằm chằm bà nội Tô hỏi: “Mẹ, con có phải con trai của mẹ không?"

Lúc hỏi ra những lời này ông ấy cũng đã suy xét rất lâu.

Trường Thanh cầm tóc của ông ấy đi làm xét nghiệm nhưng vẫn chưa có kết quả, ông ấy cũng chỉ muốn hỏi một chút xem rốt cuộc ông ấy có phải là con trai của bà ta không?

Bà nội Tô nghe xong dựng lông mày nói: “Con không phải do mẹ sinh ra chẳng lẽ nhảy ra từ cục đá sao? Mày đúng là cái đồ không có lương tâm, bà đây mang thai mười tháng mới sinh ra được mày mà mày đối xử với mẹ mày như vậy sao? Mày còn nghi ngờ cả tao nữa hả? Mày đi mà hỏi người trong thôn xem rốt cuộc mày có phải do tao sinh ra hay không. Lúc tạo sinh ra mày chính vợ của ông Sơn là người đỡ đẻ cho tao đấy. Mày đi hỏi đi xem rốt cuộc mày có phải là con trai của tạo hay không?"

Tô Cần nhìn chằm chằm bà nội Tô nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của bà ta, quả thật đúng là nhìn không ra có chỗ nào đó không thích hợp cả. Lúc ông ấy hỏi ra câu này bà nội Tô cũng không kinh ngạc, cũng không trố mắt mà chỉ có sự phẫn nộ, sự phẫn nộ đó giống như tức giận vì bị người khác hoài nghi, điều này khiến Tô Cần kết luận quả thật ông ấy đúng là con trai của bà nội Tô.

Vãn Vãn cũng nhìn chằm chằm vẻ mặt của bà nội Tô, ý nghĩa trong lòng cô cũng giống nhau của ba mình, ba quả thật là con trai của bà ta sao?

Loading...