Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 435

Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:53
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng lẽ bọn họ đã suy đoán sai, ông cả và mọi người cũng đã đoán sai?

Ba cũng không phải là con trai của ông cả sao?

“Mày nghe được những lời đồn đại này từ đâu ra? Ai nói với mày là tao không phải mẹ ruột của mình? Mày chỉ hẳn ra đây để tao muốn hỏi xem rốt cuộc hắn ta có tâm tư gì hả!"

“Mẹ, con trông thấy bác cả!"

Bà nội Tô mắng: “Bác cả cái gì! Kẻ nào bị chó ngậm lương tâm nói ra vậy, ông ta..."

“Việc này là tôi nói!"

Bà ta Tô đang mắng đến nghiện lại đột nhiên nghe thấy giọng nói này, ban đầu bà ta còn không nghe ra nên mắng: “Ông.” Vừa quay đầu lại đã lập tức đối mặt với khuôn mặt của một người mà dù thế nào bà ta cũng không muốn thấy, cặp mắt kia đang nhìn chằm chằm và bà ta, sắc mặt bà ta tái nhợt giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Là ông!"

“Là tôi!” Tô Thường Minh đi lên: “Kỷ Hồng Quả, bà không ngờ tới tôi còn sống sót trở về sao?"

Sắc mặt bà nội Tô tái nhợt giống như một tờ giấy, khí thế mắng chửi người vừa rồi cũng hoàn toàn không còn nữa.

Bà nội Tô trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Thường Minh từng bước từng bước đi tới, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt ông ấy khiến bà ta có một loại cảm giác khϊếp đảm, sự ngang ngược ngày thường cũng đột nhiên nhiên chùn bước tại đây.

Sau đó bà ta bỏ chạy.

Bà ta vứt bỏ Tô Đại Lực vẫn còn đang nằm trên cáng xuống rồi một mình bỏ chạy.

Thậm chí bà ta còn hoảng loạn chạy giống như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo bà ta.

???

Tô Cần không hiểu vì sao.

Vãn Vãn dường như đang suy tư gì đó.

Tô Đại Lực nằm cô đơn trên mặt đất: ...

Mẹ ông ta cứ thế vứt bỏ ông ta xuống rồi chạy đi, vứt bỏ một tên phế nhân như ông ta ở nơi này bị người khác nhìn giống như đang nhìn một con khỉ.

Là người nào có thể khiến mẹ sợ thành như vậy chứ? Ông ta chưa từng bao giờ thấy mẹ sợ ai bao giờ? Ngoại trừ ba ra bà ta rất ít khi sợ người nào khác, nếu như bên ngoài có người nói xấu bà ta là bà ta đều không nói hai lời mà mắng lại.

Khiến cho mọi người không dám bàn tán về bà ta ở bên ngoài nữa.

Nhưng hôm nay khoảnh khắc khi ông già này xuất hiện thế mà khiến cả người mẹ không ngừng phát run, đã thế còn bỏ mặc ông ta chạy trốn.

Trong lòng Tô Đại Lực rất mất mát.

Sau đó ông ta cũng nhìn về phía người đã khiến mẹ mình sợ hãi với ánh mắt tò mò mang theo vài phần ác ý trong đó.

Tầm mắt dừng lại hình bóng của Tô Thường Minh trước mặt.

Vào khoảnh khắc đó ông ta cảm giác được thời gian dường như đang quay ngược lại.

Hình như ông ta nhìn thấy ba ruột của mình?

Sau khi ba ruột của ông ta bị bắt khi còn trẻ, mẹ ông ta cũng gả cho người ba hiện tại.

Lúc ấy ông ta cũng không còn nhỏ nên đã hiểu chuyện. Bọn họ cho rằng ông ta không hiểu cái gì nhưng thật ra cái gì ông ta cũng đều hiểu.

Người ba hiện tại đối xử với ông ta rất tốt thậm chí còn tốt hơn cả so với con trai ruột của mình là Tô Cần, nhưng ông ta vẫn cảm thấy không đủ.

Cho nên ông ta mới muốn cướp hết tất cả những thứ thuộc không phải của mình đều trở thành của mình hết.

Ông ta muốn làm cái gì cũng đều phải tốt hơn so với Tô Cần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-435.html.]

Người ba hiện tại vẫn luôn nói ông ta là con trai ruột của mình, ngoài mặt thì ông ta tỏ ra tán thành nhưng trong lòng lại khịt mũi coi thường.

Ông ta thật sự cho rằng mình vẫn còn nhỏ cái gì cũng không biết sao? Lúc ba ruột của ông ta bị bắt đi lính là ông ta đã được năm tuổi rồi, cái gì cũng đều hiểu hết.

Chỉ là ông ta không nói ra mà thôi, làm sao có thể ăn cơm của người ba sau mà không có mắt nhìn được chứ?

Cũng may người ba hiện tại cũng chính là chú hai của ông ta, cũng đối xử với ông ta rất tốt, tốt đến mức khiến ông ta còn phải hoài nghi liệu ông ta có phải là con ruột của người đó không?

Sau này nghĩ lại ông ta lại cho rằng có lẽ người đó đối xử tốt với mình chắc cũng chỉ là đang diễn trò để cho người dân trong thôn xem? Cũng có thể là thật lòng vì dù sao tuy rằng ông ta không phải con ruột của người đó nhưng cũng là cháu trai ruột.

Ông ta cũng từng oán trách mẹ mình vì sao ba ruột đi rồi lại muốn gả cho chú hai? Muốn tái giá với người nào cũng được sao phải gả cho em chồng của mình? Tuy rằng trong thôn cũng có tình huống như vậy, thậm chí còn có cả tình huống hai người anh em xài chung một người vợ nhưng ông ta vẫn không có cách nào chấp nhận được điều đó.

Dù sao tình huống như vậy trong thôn cũng không nhiều lắm, mọi người biết còn cảm thấy thẹn với lương tâm.

Ông ta cũng không biết vì sao sau này người trong thôn lại không có ai nói chuyện này, có lẽ là bởi vì bận tâm tới ông ta sao? Sợ trong lòng một đứa nhỏ như ông ta sẽ chịu bị tổn thương sao?

Sau này chiến tranh loạn lạc, mọi người đến cơm còn ăn không đủ no thì ai còn có tâm tư đi nghị luận chuyện nhà người khác được chứ? Người trong thôn cũng phải đi chạy nạn, trốn chạy khắp nơi.

Sau này giải phóng, chuyện cũ như vậy cũng được phủ đầy bụi.

Nhưng ông ta vẫn không quên, dù cho người ba hiện thật sự đối xử với ông ta cực tốt xem ông ta giống như con trai ruột của mình.

DTV

“Ba?” Tô Đại Lực có hơi kích động hô một tiếng.

Một tiếng kêu này khiến Tô Cần mở to hai mắt nhìn: ???

Vì sao lão đại lại gọi bác cả là ba?

Tình huống này là thế nào?

Vãn Vãn cũng không hiểu hết nhìn qua ông nội lại nhìn đến Tô Đại Lực.

Tô Thường Minh nói: “Đừng gọi bậy, tôi không phải ba cậu.

Tô Đại Lực nói: “Ba là ba của con, tuy rằng ba bị bắt đi lính từ khi con còn nhỏ nhưng khi đó con cũng đã năm tuổi, đã hiểu chuyện rồi, con vẫn nhớ rất rõ ba là ba của con.

Tô Thường Minh nhìn thoáng qua bốn phía, nhóm nhân viên tạp vụ vận tải đang đứng xem náo nhiệt đã bị Thiệu Trường Thanh phái người ngăn cách, những lời đối thoại của bọn họ cũng không có người nào nghe được.

Tuy rằng Tô Thường Minh rất chán ghét ông bà nội Tô nhưng ông ấy lại là rất xem trọng mặt mũi, để chuyện gia đình bị người ta gièm pha truyền ra ngoài như vậy cũng không phải là chuyện tốt.

Tuy rằng những người già trong thôn cũng đều biết những chuyện rối loạn trong nhà bọn họ nhưng cũng không có người nào ầm ĩ muốn để cho mọi người biết.

“Tôi không phải là ba cậu, ba cậu là Tô Lão Đạo chứ không phải là Tô Thường Minh tôi. Năm sáu năm tôi bị làm vương bát (*), sao nào? Cậu còn muốn ăn vạ tôi sao?” Đối với đứa con mang theo tính sỉ nhục này Tô Thường Minh cũng không tính sẽ nói bằng giọng điệu tốt đẹp.

(*) Vương bát: Ý chỉ người bị cắm sừng, cũng có ý chỉ con rùa rụt cổ Dù cho ông ấy biết Tô Đại Lực vô tội, tất cả những sai lầm này đều là do Tô Lão Đạo và vợ trước của mình làm ra không liên quan gì đến con cái cả.

Nhưng đứa con này tượng trưng cho việc ông ấy bị đội nón xanh (*), dù thế nào ông ấy cũng không thể thích nổi.

(*) Đội nói xanh: Ý chỉ việc bị cắm sừng Tô Đại Lực: ...

Tô Cần: ...

Vãn Vãn trợn mắt há hốc mồm.

Tại sao chuyện xưa này lại có thể cẩu huyết (máu chó) như vậy được chứ?

Cô đẩy nhanh mọi chuyện, chỉ một vài câu nói của ông cả cùng với vẻ mặt hoảng loạn của bà nội Tô đã khiến cô kết luận ra được một việc: Có phải là bà nội Tô của mình là vợ trước của ông nội cả, ông nội Tô Lão Đạo đã ngủ với chị dâu của mình cũng là vợ của anh trai mình?

Trời đất thiên địa ơi, Vãn Vãn cảm giác đầu óc của mình đang đầy đống bùn bùng nhùng rồi.

“Đây là chuyện gì vậy?” Tô Cần còn chưa lấy lại được tinh thần trong chuyện kia, hiện giờ lại bị một chuyện khác đập vào đầu khiến ông ta mơ mơ hồ hồ.

Loading...