Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 436
Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:55
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thường Minh nhìn ông ấy một cái rồi nói: “Đi theo ta, ta sẽ nói cho con nghe hết đầu đuôi mọi chuyện. Việc này vẫn luôn được giấu kín trong lòng ta hơn bốn mươi năm, hiện tại đã đến lúc chân tướng mọi việc nên được đưa ra một cách rõ ràng rồi."
Cả gia đình cũng không đi đến nhà của Tô Cần, bên kia người rắn lẫn lộn ngộ nhỡ bị nhân viên tạp vụ nào thấy được không phải là chuyện mất mặc sao.
DTV
Mọi người đi theo Tô Thường Minh tới khách sạn nơi bọn họ ở.
Nhà họ Thiệu thuê một tầng cao nhất trong khách sạn và ở trong phòng tổng thống, phòng ở rất nhiều và cũng rất rộng rãi.
Cả nhà Tô Cần vẫn còn đang trong trạng thái như ở trong sương mù, đầu óc của họ đều là những chuyện kiện tụng. Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến bọn họ cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Tô Thường Minh nhìn bộ dáng của Tô Cần mà trầm mặt nói: “Ba là ba của con, là ba ruột, sao nào, trông thấy ba xuất hiện ở đây khiến con không vui sao?"
“Không phải, bác cả, cháu..."
“Nói chuyện tử tế cho ba, là một người đàn ông trưởng thành sao nói chuyện lại cứ ấp a ấp úng như vậy, con thế này còn giống ba không hả? Nhìn xem mẹ con đã dạy con thành cái kiểu gì rồi?” Tô Thường Minh hận không thể gõ đầu ông ấy: “Còn có, ba là ba của con chứ không phải bác cả của con"
Thiệu Trường Thanh nói: “Bác hai, kết quả kiểm tra đã có, bác chính là con trai của ông nội"
Sắc mặt Tô Cần tái nhợt, mặc dù ông ấy đã nghĩ tới kết quả này từ sớm nhưng khi nghe thấy vẫn không khỏi trợn mắt há mồm.
Tô Đại Lực cũng được đưa tới khách sạn, cũng không phải bọn họ nghĩ tới ông ta mà là do ném ông ta một mình ở đấy ai biết được ông ta sẽ nói bậy cái gì, thế là mới mang theo ông ta về.
Ông ta nói: “Không phải... Ba, con mới là con của ba, sao Tô Cần có thể là con trai của ba được chứ?"
Nhìn ba ruột ăn mặc ra dáng như vậy vừa thấy đã biết là người phú quý, ông ta mới là con ruột của ông ấy chứ?
Tô Thường Minh nói: “Câm miệng, ông đây còn chưa hồ đồ đến mức ngay cả chính con trai ruột mình cũng không nhận ra. Tôi là người có nhóm m.á.u A, cùng với người nhóm m.á.u O không thể sinh ra được con có nhóm m.á.u AB được, cậu đừng có gọi loạn ở đây cho tôi."
Thấy Tô Đại Lực còn muốn mở miệng nói, Thiệu Trường Thanh đã giành nói trước: “Bác cả, thật ra việc này bác có không muốn thừa nhận thì nó vẫn sẽ tồn tại thôi. Bác có phải là con trai của ông nội hay không sau khi cháu tra DNA xong cũng sẽ biết, đây mới là bằng chứng xác thực."
Tô Đại Lực không biết “DNA” là cái gì nhưng ông ta vẫn có thể đoán ra được năng lực của cái thứ kia rất lợi hại, có thể điều tra ra được quan hệ ba con.
Tô Cần nói: “Rốt cuộc sao lại thế này? Cháu..."
Trông thấy bộ dạng của con trai mình đã bắt đầu luống cuồng, Tô Thường Minh chỉ biết thở dài một tiếng. Từ bé đứa nhỏ này được được Kỷ Hồng Quả nuôi dưỡng bên người, lại bị cách giáo dục như vậy mà lớn lên nên mới trở thành như thế, ông ấy ngoại trừ đau lòng ra còn càng cảm thấy ghê tởm hơn với hai vợ chồng Tô Lão Đạo.
“Ta vẫn luôn giấu kín chuyện này ở trong lòng hơn bốn mươi năm và chỉ nói cho người bạn già của mình, lúc ấy nói ra cũng không kỹ càng tỉ mỉ mà chỉ nói đại khái. Việc này cũng chính là chuyện khiến cả đời ta cảm thấy bị sỉ nhục..."
Đôi mắt Tô Thường Minh nhìn về phía xa xăm, chậm rãi kể lại sự kiện trong quá khứ đã bị phủ đầy bụi nhiều năm, một sự kiện khiến ông ấy trở thành kẻ bị cắm sừng bị người ta gièm pha.
Tuy rằng Tô Lão Mao và Tô Lão Đạo không phải anh em sinh đôi nhưng bộ dạng của hai anh em rất giống nhau, và cả hai cũng cách hơn kém nhau một tuổi.
Lúc mẹ hai người sinh ra Tô Lão Đạo sức khỏe không tốt, vào năm bọn họ một người tám tuổi một người chín tuổi thì bà qua đời. Ba bọn họ cũng không đi bước nữa mà vẫn luôn vừa làm ba vừa làm mẹ nuôi nấng bọn họ khôn lớn.
Vào năm Tô Lão Mao mười lăm tuổi, ông Tô dùng hết năm đồng duy nhất trong người cưới cho ông ấy một người vợ, cũng chính là Kỷ Hồng Quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-436.html.]
Lúc còn trẻ Kỷ Hồng Quả có bộ dạng rất xinh đẹp, tính cách vừa cứng rắn lại nhanh nhẹn nên rất được Tô Lão Mao yêu thích.
Năm bọn họ kết hôn Tô Lão Mao mười sáu tuổi còn Kỷ Hồng Quả mười lăm tuổi, hai vợ chồng không nói lời đường mật ngọt ngào nhưng cũng không tôn trọng nhau như khách.
Tô Lão Mao thật sự rất thích người vợ này, ông ấy đi ra ngoài làm công, làm buôn bán chỉ muốn khiến cho cuộc sống sinh hoạt của vợ ngày một tốt hơn, khiến bà ta được sống tốt.
Bởi vì ông ấy phải thường xuyên đi ra ngoài làm công, lại luôn vào thành phố bán chổi, mẹt, giỏ tre,... do tự mình làm nên cuộc sống trôi qua cũng không đến nỗi nào. Ít nhất trong nhà vẫn thường xuyên có thể được ăn một vài món mặn.
Có đôi khi ông ấy đi ra ngoài làm công, vừa đi đã đi vài tháng liền, có đôi khi đi ra ngoài buôn bán lặt vặt cũng phải mất mười ngày nửa tháng không trở lại nhà.
Ông ấy cũng chưa từng hoài nghi vợ chính mình, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc vợ mình liệu có chịu sự cô đơn hay hồng hạnh xuất tường (*) gì đó hay không, bởi vì ông ấy tin tưởng vợ mình.
(*) Hồng hạnh xuất tường: Nói về việc một người phụ nữ đã yên bề gia thất nhưng vẫn còn lưu luyến một ai đó.
Sau này còn trai của ông ấy được sinh ra, cũng chính là Tô Đại Lực, con trai ông ấy trông rất khoẻ mạnh kháu khỉnh, đặc biệt trông cũng rất giống ông ấy và ông ấy cũng rất thương đứa con trai này.
Năm sau một cô con gái cũng được sinh ra. Tuy là con gái nhưng ông ấy vẫn rất thương con, cũng không bởi vì chuyện trọng nam khinh nữ mà đối xử có gì không tốt với con gái.
Ông ấy cũng rất thích cô con gái này.
Vào năm con trai cả năm tuổi, con gái được bốn tuổi, trước khi ông ấy bị bắt đi lính con gái đã nói với ông ấy một điều rất ngây thơ: Ba, vì sao mẹ với chú hai lại ôm nhau ạ?
Trẻ con không hiểu cái gì, cô bé chỉ thấy tò mò nên mới nói với ông ấy.
Ông ấy nghe thấy mà cực kỳ giật mình, chắc chắn con gái đã nhìn thấy cái gì đó nên mới lại đây nói cho ông ấy.
Ông ấy tức giận đá văng cửa chỉ trông thấy hai người đang vội vàng đẩy nhau ra, trên mặt mang theo sự hoảng loạn.
Vào giờ khắc này, trong mắt ông ấy hoàn toàn là lửa giận.
Ông ấy không đánh Kỷ Hồng Quả, ông ấy chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng ông ấy lôi Tô Lão Đạo ra đánh, đánh đến mức khiến ông ta bò không dậy nổi khỏi giường.
Ông ấy chất vấn Kỷ Hồng Quả mình đã làm gì không tốt với bà ta? Vì sao bà ta lại muốn phản bội ông ấy? Ở bên em trai mình tốt hơn sao?
Thậm chí ông ấy còn bắt đầu hoài nghi liệu con trai con gái có phải là con của mình hay không.
Sự hoài nghi này cảm thấy chỗ nào đó đều không đúng.
Nhưng Kỷ Hồng Quả lại không chịu thừa nhận, bà ta không thừa nhận mình có gian tình với Tô Lão Đạo, bà ta cũng không thừa nhận hai đứa nhỏ là con của Tô Lão Đạo.
Trong cơn tức giận, Tô Lão Mao đã tiến hành lấy m.á.u của con trai con gái để kiểm tra người thân.
Quả nhiên con trai không phải là của ông ấy nhưng m.á.u của con gái lại có thể dung hoà với ông ấy.
Sự thật đặt ngày trước mặt, Kỷ Hồng Quả chỉ biết cắn răng không chịu trả lời ông ấy, bà ta cùng Tô Lão Đạo đã có gian tình mấy năm, bà ta còn mở miệng mắng ông ấy: Anh suốt ngày ở bên ngoài như vậy không phải là đi làm thủ công thì cũng là đi buôn bán, một người phụ nữ luôn ở trong nhà như tôi sống có khác quả phụ đâu. Là Lão Đạo vẫn luôn giúp tôi.