Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 437

Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:57
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông ấy hỏi bà ta: Chỉ bởi vì nó giúp cô cho nên hai người mới cặp kè với nhau sao? Nó là em chồng của cô, là em trai ruột của tôi, hai người là chị dâu em chồng, thật đúng là... ghê tởm.

Kỷ Hồng Quả: Cũng không phải, trước khi tôi với anh kết hôn thì tôi đã yêu Lão Đạo rồi, lúc ấy tôi còn cho rằng tôi được gả cho anh ấy nhưng không ngờ tới lại kết hôn với anh. Vốn dĩ anh mới chính là người đoạt vợ của Lão Đao, tôi với anh ấy yêu thì anh có cái gì mà khổ sở chứ?

Tô Lão Mao: Nếu cô và nó đã yêu nhau từ lâu vì sao còn kết hôn với tôi? Chơi đùa như vậy thú vị lắm sao? Sao lúc trước cô không nói luôn với tôi mà còn để tôi kết hôn với cô? Cô xem tôi giống như con rùa đen, kẻ bị cắm sừng, coi tôi là thằng ngu, có phải các người cảm thấy rất đắc ý đúng không?

Ông ấy quyết định việc này không thể nhẹ tay được. Ông ấy muốn ly hôn với người phụ nữ này.

Ngày hôm sau, có người đến bắt đi lính, ông ấy bị bắt đi, cửu tử nhất sinh.

Cuối cùng cũng ra khỏi chiến trường, ngày về đến nhà lại phát hiện ra hai người kia đã kết hôn, đến ngay cả con cái cũng đã có. Đứa nhỏ tên là Tô Cần lúc đó ông ấy ở bên ngoài nhìn, cũng rất nhiều lần muốn chạy vọt vào đánh cho đôi cẩu nam nữ này một trận tơi bời nhưng cuối cùng lại nản lòng thoái chí.

Càng quan trọng hơn là ông ấy còn biết được một việc con gái của ông ấy đã bị bán đi nơi khác, làm con dâu nuôi từ bé của một lão quăng côn (*). Ông ấy cũng đã đi tìm nhưng mà không tìm được.

(*) Lão quăng côn: Dùng để gọi những người đã lớn tuổi nhưng chưa có vợ.

Chiến loạn nổi lên, mọi người đều đang phải chạy trốn, không có tin tức gì của con gái.

Trong lúc nản lòng thoái chí, ông ấy rời khỏi nơi thương tâm này, một mình đi theo những người chạy nạn tới Hồng Kông.

Sau lại gặp được Thiệu Kiều Kiều, cũng là người vợ hiện tại của ông ấy, sau này mới có con trai và con gái hiện tại.

Tô Thường Minh dùng giọng điệu hết sức bình đạm kể lại chuyện này, mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Không nghĩ tới còn có cả chuyện như vậy.

Đặc biệt là Tô Cần, trong lòng ông ấy càng thêm khó chịu hơn.

Nếu nh không phải Trường Thanh nói đã tra ra được “địa (?)” gì đó kia thì chẳng phải ông ấy sẽ không biết thân thế của mình hay không?

“Năm đó nếu ba biết con là con trai của ba thì ba đã mang con đi từ lâu rồi. Sau khi ba trốn trở về trông thấy hai người bọn họ tương thân tương ái, còn sinh thêm mấy đứa con cho nên ba mới nản lòng thoái chí đi đến Hồng Kông"

Tô Cần ngây ngốc đứng ở nơi đó không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lục Tư Hoa nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Cần còn đưa mắt an ủi ông ấy.

Tô Cần nhìn bà ấy cười khổ nhưng vẫn không nói lời nào.

Vãn Vãn cũng không nói gì, lúc này cũng không phải là lúc cô lên tiếng nói chuyện. Đây là chuyện của người lớn, cô cũng chưa từng nghĩ tới ân oán của thế hệ trước cùng những chuyện cũ phủ đầy tro bụi lại có thể m.á.u chó được như vậy.

Cô đã từng đọc trong một cuốn sách nói rằng ở một số vùng nông thôn xa xôi trong nhà không có đủ tiền lấy vợ là sẽ để mấy anh em xài chung một vợ. Cô vẫn luôn cho rằng nó chỉ được viết trên sách, không ngờ tới việc này còn thật sự sẽ xảy ra như vậy.

Ông bà nội Tô cũng không phải là kiểu cưới cùng vợ, cưới chung vợ là bởi vì trong nhà quá nghèo và mấy anh em đều đã thương lượng với nhau. Còn điều bọn họ làm là yêu đương vụng trộm, thừa dịp anh trai đi ra ngoài làm thủ công và buôn bán để yêu đương vụng trộm lâu dài.

Nếu không phải ba Tô đưa ra báo cáo ADN thì liệu có ai tin tưởng Tô Cần sẽ là con trai của ông nội cả không? Dù sao ba cũng được sinh ra sau mười hai tháng khi ông nội rời đi. Đương nhiên ngày sinh nhật này có phải là sự thật hay không trước mắt cũng là điều đáng ngờ.

“Năm đó sau khi ta và ba con kết hôn quốc gia cũng vừa lúc được giải phóng, khi ấy quốc gia còn chưa ngăn cản cho người có quan hệ bà con bạn bè ở nước ngoài nhập cảnh. Ta với Thường Minh đã từng đi tới Đại Lục, cũng đã từng cùng nhau đã tới huyện Nghi An, chúng ta cũng đã từng gặp qua con nhưng khi đó con còn nhỏ mới chỉ mười mấy tuổi, con có còn nhớ không?” Bà nội Thiệu ở bên cạnh nói.

Tô Cần ngây ngốc, quả thật chuyện năm đó chính là bóng ma trong lòng ông ấy, một nam một nữ đã từng tới tìm ông ấy nhưng lúc đó ông ấy không nghĩ tới phương diện này, hiện tại nghĩ lại quả thật đúng là bác trai bác gái cả. Năm đó hai người bọn họ cũng không nói ra thân phận cho ông ấy làm ông ấy còn tưởng... người xấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-437.html.]

Tô Cần che mặt, trong lòng nhất thời chỉ cảm thấy rối loạn.

“Con còn không chịu gọi ba là ba sao?” Tô Thường Minh nhìn bộ dạng ngây ngốc kia của Tô Cần mà tức giận mỉm cười nói: “Hay là con vẫn muốn nhận Tô Lão Đạo là ba?"

Tô Cần lắc đầu: “Không, trong khoảng thời gian ngắn thế này khiến con nhất thời không phản ứng kịp. Con...” Trông thấy đôi mắt Tô Thường Minh đang nhìn chằm chằm vào mình, ông ấy há miệng thở dốc cuối cùng cũng mở miệng lên tiếng: “... Ba"

Sắc mặt Tô Thường Minh cũng tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng ông ấy cũng không thiếu con trai nhưng Tô Cần lại là đứa con đầu tiên của ông, tuy ông ấy không nuôi dưỡng từ nhỏ nhưng cảm tình vẫn luôn có.

Vãn Vãn cũng đã bổ nhào vào trong l*иg n.g.ự.c Tô Thường Minh từ lâu: “Ông nội, ông nội, ông nội. Cô gọi một lúc hăn ba lần: “Cuối cùng cháu cũng có một người ông thương cháu rồi."

“Vãn Vãn, còn bà nội thì sao?” Bà nội Thiệu không hy vọng Tô Cần có thể mở miệng gọi mình là mẹ nhưng bà ấy vẫn hy vọng Vãn Vãn sẽ gọi mình là bà nội.

Bà ấy còn chưa có một đứa cháu gái nào mềm mềm dễ thương như vậy đâu.

Vãn Vãn mỉm cười gọi: “Bà nội, từ lâu cháu đã muốn gọi bà như vậy rồi, gọi là bà cả chẳng thích một chút nào."

Bà nội Thiệu bị lời nói của cô chọc cho vui vẻ, đứa nhỏ này đúng là khiến cho người ta cảm thấy yêu thương.

Ở bên kia ba con, anh em nhận nhau, hoà thuận vui vé.

Còn ở bên kia bà nội Tô đang một mình chạy về phía thôn Hà Hạ, mãi đến khi đóng cửa nhà lại mà tim đập của bà ta vẫn còn đập nhanh.

Bà ta không ngờ tới, Tô Lão Mao không c.h.ế.t mà thậm chí còn trở lại. Nhìn bộ dạng ông ấy như vậy có vẻ cuộc sống cũng không tồi? Là người có tiền sao?

Trong nội tâm vừa cảm thấy xấu hổ vừa chịu không nổi.

Người đàn ông mà bà ta không cần hiện giờ lại có thể xuất sắc được cỡ vậy.

Còn người đàn ông mà bà ta vẫn luôn cho rằng sẽ có tiền đồ thật rộng mở thì hiện giờ lại chỉ là một tên nông dân.

Tâm trí bà ta rối bời.

“Bà làm sao vậy? Giữa ban ngày ban mặt bà đóng cửa làm cái gì?” Bên ngoài truyền đến giọng nói của ông nội Tô, ông ấy đang không ngừng gõ cửa.

Bà nội Tô tâm phiền ý loạn mở cửa ra, trông thấy ông nội Tô đang trầm mặt trừng mắt nhìn mình.

DTV

“Không phải bà nói đi tới chỗ lão nhị sao? Bà còn nói muốn để lão nhị hỗ trợ chăm sóc lão đại mà?” Ông nội Tô bày ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn bà ta, ông ấy cảm thấy hôm nay bà ta có hơi quái lạ.

Bà nội Tô nói: “Ông nó ơi, ông ta trở về rồi"

“Trở về thì trở về, có cái gì mà....” Ông nội Tô vào cửa đổ cho mình chén nước, đang chuẩn bị uống lại chợt nhớ tới cái gì đó, ông ấy ngẩng đầu hỏi: “Vừa rồi bà nói cái gì? Ai về?"

Vẻ mặt của vợ không ổn lắm, vẻ mặt không ổn nghĩa là có vấn đề.

“Là ông ta đã trở lại.” Bà nội Tô lặp lại một lần nữa.

“Ai?” Ông nội Tô còn chẳng nghĩ tới ông anh trai ruột của mình.

Bà nội Tô nói: “Là Tô Lão Mao, ông ta đã trở lại rồi.”

Loading...