Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 438
Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:59
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông nội Tô vừa mới uống được ngụm nước vào trong miệng lại nghe thấy bà ta nói như vậy mà phun hết ra ngoài: “Bà nói cái gì? Tô Lão Mao? Anh trai tôi?"
Bà nội Tô không lên tiếng mà chỉ thẫn thờ ngồi ở đó.
“Ba ruột của lão nhị?” Tô lão cha nói một câu.
Bà nội Tô đột nhiên ngẩng đầu: “Ông nó, vừa rồi ông nói cái gì? Lão nhị nó..."
Ông nội Tô nói: “Bà thật sự cho rằng có thể giấu được tôi sao? Tôi chỉ không muốn nói ra mà thôi. Lão nhị sinh ra muộn hơn so với những đứa bé bình thường một tháng, bà còn thật sự cho rằng tôi cũng tin nó là con trai của tôi sao? Nó thật sự rất giống với anh trai tôi, giống đến mức như được tạc từ cùng một khuôn mẫu ra vậy, tôi đã hoài nghi từ lâu rồi..."
Bà nội Tô trợn mắt há hốc mồm, bà ta còn cho rằng mình đã giấu rất kí nhưng hoá ra chồng mình đã biết từ lâu rồi sao?
Vậy ông ấy...
Việc Tô Thường Minh về quê dường như cũng không tạo ảnh hưởng gì đến cả nhà Tô Cần.
Trước kia bọn họ như thế nào thì hiện giờ vẫn là như thế.
Sự khác biệt chính là quả thật cả người đã nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Tô Cần và Lục Tư Hoa cũng đã thương lượng qua với nhau tất cả những gì của nhà họ Thiệu đều không có liên quan gì đến bọn họ. Tuy rằng tiền là do ba kiếm được nhưng cho tới bây giờ quy mô này vẫn không thoát ra được liên quan tới nhà họ Thiệu.
Hơn bốn mươi năm qua ông ấy cũng đã có thói quen với mọi thứ ở thôn Nghi An từ lâu rồi.
Từ trước tới nay ông ấy chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đi theo người nhà họ Thiệu để đòi hỏi gia sản gì đó.
Tất nhiên ông ấy cũng muốn được nhận tổ quy tông.
Nếu như đã không phải là con trai của ông nội Tô vậy thì cũng không cần thiết phải sống dưới ông ấy nữa.
Cũng may đã dời hộ khẩu, theo ý định của Tô Thường Minh là phải đi sửa lại gia phả.
Tô Thường Minh rất coi trọng phương diện này, từ nhỏ ông ấy đã lớn lên ở thôn Hạ Hà sau này lại đi tới Cảng Thành cho nên ông ấy rất để ý đến phương diện gia phả.
Hiện tại cải cách đã được mở ra, Cách Ủy Hội cũng đã bị giải tán, những thứ trước kia bị bỏ qua cũng đang bắt đầu từ từ có tác dụng.
Ví dụ như gia phả gia tộc lại bắt đầu được coi trọng hơn.
Tất nhiên Vãn Vãn biết ông nội đang nghĩ gì.
Ông ấy đã đi ra ngoài nhiều năm như vậy, dù cho đã trở thành một ông chủ lớn, tiền nhiều tiêu không hết nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác tiếc nuối.
Loại tiếc nuối này đã khắc vào trong xương cốt.
Cả đời này của có lẽ có hai chuyện khiến ông ấy cảm thấy tiếc nuối nhất, một là chuyện của ba Tô, còn một chuyện khác tất nhiên có liên quan đến cô hai người mà Vãn Vãn chưa từng được gặp mặt.
Đứa con trai là ba Tô đã tìm được nên cũng không còn tiếc nuối nữa, gia cảnh nhà thằng hai cũng không tồi.
Một tiếc nuối khác là về cô hai, người khiến cả đời này của ông nội thương tâm đến bệnh.
Vãn Vãn cũng đã từng nghe ba mẹ nói qua về cô hai, từ hơn ba mươi năm trước trước cô hai đã bị bán đi.
Cô không biết xuất phát từ tâm lý mà bà nội Tô lại bán cô hai đi, và sau khi bán đi rốt cuộc bà ta có từng gặp lại cô hai không.
Vào thời chiến loạn nên cũng không ai biết hiện tại cô hai đang ở đâu?
“Ta cũng đã từng đi tìm rồi, trước khi đi tới Cảng Thành cũng đã đi tìm nhưng mà vẫn không tìm được gì. Cũng không biết cô hai bị bán đi đâu, tin tức gì cũng không kiếm được. Tô Thường Minh thở dài: “Sau khi giải phóng, ta với Kiều Kiều cũng từng tới tìm, đã hỏi rất nhiều người nhưng đều tìm không thấy"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-438.html.]
“Vậy ông bà hai thì sao, ngộ nhỡ bọn họ biết thì sao?” Vãn Vãn cảm thấy chắc chắn bà nội Tô sẽ biết.
Người quyết định bán chính là bà ta, làm sao bà ta có thể không biết được?
Bà nội Thiệu nói: “Chúng ta đã từng đi tìm theo địa chỉ kia nhưng đáng tiếc sau thời kỳ chiến tranh ngôi lành kia cũng đã bị ngọn lửa đốt cháy, không để lại thứ gì. Người cứ thế mất tích."
Vãn Vãn im lặng, chuyện đã lâu như vậy rồi hơn nữa lúc ấy còn là thời chiến tranh loạn lạc quả thật cũng không dễ tìm.
Người có còn tồn tại hay không cũng không biết, nếu như là thời bây giờ mà đi tìm thì có lẽ còn dễ tìm hơn một chút nhưng mà lúc ấy thật sự quá rối loạn, hơn nữa bà nội Tô còn tùy tiện bán cho người ta, bán cho ai cũng không rõ ràng.
Nghe nói lúc ấy cô hai được bán cho một người bán hàng rong đi ngang qua đó, người bán hàng rong kia là cái lão quang côn, sống ở một nơi xa xôi hẻo lánh.
Người đã biến mất, làm thế nào cũng tìm không ra được.
Có lẽ chuyện này là điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của ông nội?
Con trai đã tìm được về nhưng con gái vẫn mất tích. Sống hay c.h.ế.t cũng không biết, theo bọn họ suy đoán có thể là đã c.h.ế.t rồi.
Dù sao cũng bởi vì do thời đại đó quá hỗn loạn, muốn tìm kiếm cũng không có cơ hội. Dù cho có lợi thế lớn đến đâu nhưng biển người mênh mang biết đi đâu tìm kiếm?
“Ông nội, ông yên tâm, cháu sẽ nghĩ cách tìm được cô, chắc chắn có thể tìm được.” Thiệu Trường Thanh bảo đảm với Tô Thường Minh.
Bà nội Thiệu cũng chỉ thở dài một tiếng, quả thật chuyện này là một chuyện tiếc nuối rất lớn.
Bà ấy cũng thấy tiếc thay cho đứa nhỏ này.
Cũng có thể nghĩ tới năm đó bà nội Tô muốn bán đứa nhỏ này không gần là bởi vì trong nhà nghèo nuôi không nổi, hoặc nguyên nhân nhiều hơn có thể là liên quan đến ba của đứa nhỏ, bởi vì chuyện năm đó là do đứa nhỏ này mật báo.
Có lẽ là do bà nội Tô hận đứa nhỏ này chăng?
Bà ta có thể nhẫn tâm với con trai mình, sẵn lòng bán đi chính đứa con gái ruột như vậy thì hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được chắc chắn bà ta sẽ làm ra được chuyện này.
Trường Thanh nói đúng, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng người phụ nữ như Kỷ Hồng Quả lại có thể làm ra được chuyện nhẫn tâm như vậy.
Trên đời này có lẽ cũng chỉ có một mình bà ta như thế?
Ít nhất bà nội Thiệu biết mình tuyệt đối sẽ không làm ra được chuyện nhẫn tâm như vậy, dù cho là chính con do mình sinh ra hay là một đứa con riêng như Tô Cần thì bà ấy cũng ôm tâm lý đối xử tử tế.
Cho dù Tô Cần không phải do bà ấy sinh nhưng đứa nhỏ vẫn là con của chồng mình cho nên bà ấy rất có thiện ý với cả nhà Tô Cần.
Đến bà ấy còn có thể đối xử tử tế với cả nhà Tô Cần thì vì sao một người mẹ ruột như Kỷ Hồng Quả lại không làm được chứ?
“Thật ra chỉ cần có tâm thì con tin chắc chắn ông trời sẽ đối xử tử tế với tất cả những người lương thiện, chúng ta sẽ tìm được cô thôi. Lục Tư Hoa an úi.
Ngoại trừ an ủi ra còn có thể làm được gì đây?
Chẳng lẽ còn có thể nói có lẽ thật sự tìm không được. Như vậy không phải đang muốn đ.â.m một d.a.o vào lòng ông cụ sao?
Bà nội Tô có thể bán đứa con gái mới mười mấy tuổi của mình cho một lão quang côn, thậm chí đến ngay cả con gái của bà ta và ông nội Tô cũng bị bà ta gả tới một nơi không biết ở đâu.
“Cứ từ từ tìm thì sẽ có thể tìm được thôi. Tô Thường Minh ngoại trừ thở dài cũng không thể làm được gì khác.
Ông ấy chỉ cảm thấy rất mệt, lần này về quê huyện Nghi An khiến ông ấy cảm thấy còn mệt hơn cả so với khi ông ấy còn đang phải rong ruổi trên thương trường.
Đặc biệt là khi đối mặt với người em trai đã vài thập niên không gặp khiến ông ấy càng cảm thấy không muốn liếc mắt nhìn thêm một lần.
DTV
Nhưng bọn họ vẫn phải đi tới thôn Hạ Hà để đi cấp gia phả, cho nên chuyện đi tới thôn Hạ Hà là chuyện cần thiết phải làm.