Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 439
Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:34:01
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù cho Tô Thường Minh đã sinh hoạt ở Cảng Thành rất lâu nhưng ông ấy vẫn là một người đàn ông rất truyền thống.
Truyền thống đến mức cảm thấy chuyện gia phả là một chuyện rất quan trọng, truyền thống đến mức muốn đưa vợ con của mình đến trước mộ ba mẹ với lạy vài lần.
Lúc ông ấy đi ba của ông ấy vẫn còn sống. Lúc ông ấy bị bắt đi tráng đinh (*), tuy rằng vẫn chưa thể khẳng định ông ấy sẽ bị bắt đi tráng đinh nhưng Tô Lão Đạo đã từng đẩy một tay vào chuyện này, nhưng ông ấy cũng biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
(*) Tráng đinh: Thanh niên đến tuổi thành niên, khoẻ mạnh có thể đi lính hoặc tham gia các việc lao dịch thời xưa Hiện giờ tất cả đã là quá khứ đã trôi qua, cho dù ông ấy biết có một số việc đã trôi qua nhiều năm như vậy dường như cũng không thể làm được gì ngoại trừ việc dìm hai vợ chồng kia xuống vũng bùn đi.
Hiện giờ chênh lệch về địa vị cũng đã khác.
Lúc ông ấy đi tới huyện Nghi An, cơ quan chính phủ còn đích thân đi xuống tiếp đón còn hiện tại ông bà nội Tô chẳng qua chỉ hai ông bà lão sống trong nông thôn, cả đời chỉ cầu có đủ miếng ăn và phải đi tới chỗ khác làm việc.
Bây giờ nghĩ lại phải chẳng đây cũng được coi như là báo ứng về những chuyện làm ghê tởm của hai vợ chồng họ?
Còn chưa nói đến chuyện con trai trưởng của bọn họ là Tô Đại Lực hiện giờ đã là một phế nhân, thậm chí đến ngay cả con trai út có tương lai nhất cũng đang ồn ào đòi muốn ly hôn.
Đừng nói đến so được với nhà họ Thiệu mà đến ngay cả nhà Tô Cần bọn họ cũng không thể so được.
Dù cho từ nhỏ Tô Cần đã bị bọn họ giáo dục tẩy não, phải cống hiến mọi thứ cho cái gia đình này, dù thế nào cũng thấp kém hơn so với bọn họ.
Tô Cần làm việc cực kỳ tốt, càng đừng nói đến bốn đứa nhỏ, trong tất cả có đứa nào mà không có tương lai chứ?
Chỉ cần nghĩ đến như vậy là trong lòng Tô Thường Minh lại cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Ông ấy đột nhiên nở nụ cười, ông ấy đi so sánh với Tô Lão Đạo làm gì chứ? Căn bản hai người bọn họ đã không cùng một đẳng cấp.
DTV
Đi so sánh với bọn họ chẳng khác gì đang hạ thấp thân phận của mình sao?
Bà nội Thiệu nói: “Ông đấy, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà ông vẫn còn không buông tha cho Tô Lão Đạo sao? Hiện giờ ông ta có cái gì hơn mà so được với ông?
Ông ấy so không bằng, cái gì cũng so không bằng.
“Là tôi nghĩ sai. Ở trước mặt bà nội Thiệu, Tô Thường Minh vĩnh viễn đều là người chịu đứng dưới.
Ông ấy yêu bà nội Thiệu còn hơn yêu chính bản thân mình.
Bà ấy là người phụ nữ đã cùng ông ấy gây dựng gia nghiệp bạc triệu vào thời điểm mà ông ấy đang khó khăn nhất, bà ấy cũng chính là tình yêu của cả đời ông ấy.
Cả đời này ông ấy sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc bà ấy gật đầu đồng ý lời cầu hôn khi ông ấy ôm bó hoa vào buổi tối ngày hôm đó.
Cả đời này gắn kết không rời không bỏ.
“Đây không phải khúc mắc trong lòng tôi đâu, chỉ là do tôi bị người ta lừa dối mà người đó lại là em trai của tôi cho nên nó mới trở thành chấp niệm trong lòng tôi. Hiện giờ nhớ tới chấp niệm nhiều năm như vậy thật ra cũng chỉ là một trò cười mà thôi"
Đúng vậy, chẳng qua cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-439.html.]
“Được rồi, không cần phải nghĩ nhiều nữa, ngày mai chúng ta còn phải đi tới thôn Hạ Hà. Đừng để lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt tụi nhỏ kẻ bị bọn nhỏ nhìn ra cái gì đó. Đặc biệt là ở trước mặt hai đứa nhỏ Tô Cần với Tư Hoa, hai đứa đều rất mẫn cảm, ông đừng để cho bọn nhỏ lo lắng” Bà nội Thiệu vỗ lên bàn tay ông ấy an ủi.
Tô Thường Minh nhìn thoáng qua mấy đứa con trai đang cùng nhau trò chuyện ở bên ngoài phòng khách, trông thấy con trai cả, con trai hai và con trai ba ở chung hòa thuận với nhau khiến trong lòng ông ấy đột nhiên cảm thấy rất vui mừng.
Nhà người khác vì gia nghiệp mà sẵn sàng tranh giành đấu đá m.á.u mủ với nhau đến mức anh c.h.ế.t tôi sống mà ba người con trai của ông ấy lại không như vậy.
Đã nhiều năm như vậy mà con trai thứ hai và thứ ba cũng không vì gia sản mà đấu đá phản bội đi tình anh em. Ba đứa cháu trai cũng vậy, tụi nhỏ vẫn luôn rất hoà thuận với nhau. Ông ấy rất cảm kích Kiều Kiều vì bà ấy đã giáo dục tụi nhỏ tốt như vậy.
Hiện giờ con trai cả cũng đã nhận lại, tuy rằng hơn bốn mươi năm không sinh sống cùng nhau nhưng quả thật Tô Cần đã một đứa nhỏ rất tốt.
Kỷ Hồng Quả tẩy não ông ấy như vậy mà bản tính của ông ấy vẫn luôn rất tốt, điều này hiếm thấy tới cỡ nào chứ?
Trong phòng khách bên kia, Tô Cần đang ngồi cùng hai em trai cùng ba khác mẹ của mình.
Cách ăn mặc của ông ấy thuộc kiểu dân quê điển hình mà hai người em trai lại tây trang cà vạt, nhìn như vậy trông bọn họ có vẻ không quá hoà hợp nhưng diện mạo của ba anh em lại rất giống nhau, giống như có một sợi dây vô hình kéo bọn họ lại chặt với nhau.
“Anh cả, bọn em vẫn luôn không biết đến sự tồn tại của anh, hiện giờ bọn em có hàng chục trung tâm mua sắm mở ở Cảng Thành, còn chưa bao gồm những nơi khác. Trụ sở chính đang nằm ở Cảng Thành, đến lúc đó anh theo bọn em cùng nhau trở lại Cảng Thành, em sẽ giới thiệu qua một chút sản nghiệp trong nhà cho anh nghe. Ba Thiệu nói với Tô Cân.
Tô Cần lại lắc đầu: “Anh không qua đó đâu, anh còn một đứa chưa tốt nghiệp tiểu học, qua bên đó để làm gì? Quản lý công ty sao? Anh có thể quản lý được sao? Anh quản lý không được đâu. Anh vẫn muốn ở huyện Nghi An, ở chỗ này khiến anh cảm thấy tương đối thư thái"
“Anh cả, tất cả mọi thứ ở Cảng Thành cũng có phần của anh” Ba Thiệu nói.
Chú Tô cũng nói: “Anh cả, trước kia mọi người đều không biết có sự tồn tại của anh nhưng hiện tại thì đã biết rồi, làm sao mọi người có thể để anh ở đây chịu khổ được chứ? Công việc kia của anh ở đội tải có làm hay không cũng không sao cả, anh đi theo bọn em cùng nhau trở về Cảng Thành, làm sao mọi thứ trong nhà có thể thiếu anh được chứ?"
Tô Cần vẫn lắc đầu: “Anh ở đây cũng đã quen rồi, giờ mà đi tới Cảng Thành anh lại thấy không quen. Anh đang làm khá tốt công việc trong đội vận chuyển, hơn nữa anh cũng thích công việc này. Được làm việc cùng nhóm nhân viên tạp vụ khiến anh cảm thấy rất vui. Nếu như đi tới Cảng Thành, chỗ đó xa lạ như vậy anh sợ làm không được."
Ba Thiệu im lặng, ông ấy có thể nhìn ra được anh cả thật lòng không muốn đi qua đó.
Người khác thì hận không thể đi theo cùng bọn họ để tranh đoạt gia sản nhưng anh cả lại không muốn đi qua, nhìn cũng biết không phải ông ấy đang nói lời khách sáo.
Giờ khắc này, ba Thiệu cũng không biết phải nên nói cái gì mới phải.
Những lời nói như vậy bọn họ cũng đã nói với Lục Tư Hoa, Vãn Vãn và mọi người.
Vãn Vãn và Lục Tư Hoa đều nhất trí cho rằng bọn họ không thể đi đến Cảng Thành được.
Tuy rằng bà nội Thiệu rất tốt, chú hai và chú ba Thiệu cũng là người rất tốt nhưng nếu như bọn họ thật sự muốn đi tới Cảng Thành thì khả năng sẽ là một loại tình huống khác.
Gia sản bên kia là do người nhà họ Thiệu dốc sức gây dựng nên, giờ mà bọn họ tùy tiện chen vào như vậy cuối cùng vẫn sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Đứng trước những chuyện liên quan đến ích lợi thì có khả năng anh em cũng không còn là anh em nữa.
Bọn họ ở lại huyện Nghi An cũng khá tốt, không đi tới Cảng Thành mà ở bên này thì bọn họ vẫn có thể học tập tốt. Nếu như thật sự muốn đi theo tới Cảng Thành, ở đó trời xa đất lạ, ai biết sẽ lại xảy ra tình huống gì?
Nhà họ Tô nhất trí cho rằng bọn họ tuyệt đối không thể đi tới Cảng Thành.
Đối với gia sản này tốt nhất bọn họ không cần đi so đo mà coi như không tồn tại.