Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 440

Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:34:03
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước kia mọi người còn không biết đến sự tồn tại của ông nội Tô mà vẫn có thể sống an nhàn, hiện giờ đã biết đã biết đến sự tồn tại của ông nội Tô chẳng lẽ lại tiếp tục không sống nổi được sao?

Tại thôn Hạ Hà đang sôi trào.

Không ai ngờ tới rằng Tô Lão Mao người được cho là đã c.h.ế.t trên chiến trường trong truyền thuyết lại chưa thật sự c.h.ế.t mà còn quay trở về đây.

Ai cũng muốn ra nghênh đón đặc biệt là cán bộ thôn.

Bí thư chi bộ Viễn Sơn ít tuổi hơn Tô Thường Minh, năm Tô Thường Minh bị bắt đi lính thì ông ấy mới chỉ hai mươi tuổi, vừa cưới vợ chưa được bao lâu.

Hiện giờ lại trông thấy Tô Thường Minh áo gấm về làng thì làm sao bọn họ có thể không hiếu kỳ, không hâm mộ, không kích động cho được?

Vài chiếc xe hơi nhỏ chậm rãi chạy tới thôn Hạ Hà.

Có rất ít xe chạy tới thôn Hạ Hà, cũng chỉ có mấy năm trước bọn họ tiếp đón ông Tiêu và mọi người tới thì xe mới chạy tới đây, sau lại vẫn luôn không thấy xuất hiện lần nào nữa. Hiện giờ yên lặng bao lâu cuối cùng lại được nghênh đón xe chạy tới.

“Thật đúng là anh Lão Mao sao?” Bí thư chi bộ Viễn Sơn trông thấy Tô Thường Minh đi từ trong xe ra mà sợ đến ngây người.

Không ngờ tới anh Lão Mao chẳng những không c.h.ế.t mà còn ngồi trên một chiếc xe hơi hoành tráng như vậy chạy tới thôn Hạ Hà, thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.

“Lần này tôi trở về là vì chuyện gia phả của gia tộc. Tô Thường Minh cũng không giấu giếm nói lên ý đồ của mình.

“Nếu như biết anh trở về thì sáng sớm tôi đã để trưởng lão chuẩn bị tất cả thật tốt rồi."

Trước kia không nói đến gia phả nhưng hiện giờ mọi người lại chú ý tới và cũng không có người nào nói đây là mê tín phong kiến nữa.

Hiện giờ đến cả Cách Ủy Hội cũng đã giải tán, thành phần cũng đã không còn thì ai lại đi nói những việc này nữa chứ?

Ở thôn Hạ Hà, người mang họ Tô chiếm nhiều nhất toàn bộ thôn, hơn nữa ban đầu nó còn được dùng làm từ đường trường tiểu học ở thôn, hiện giờ bài vị của tổ tiên cũng lại một lần nữa được thờ phụng ở đó.

Mà địa điểm trường tiểu học của thôn cũng đã được chọn, là do Thiệu Trường Thanh tự mình chủ trì, số tiền cũng là của nhà họ Thiệu chi ra.

Bí thư chi bộ Viễn Sơn còn cảm kích không nói nên lời với nhà họ Thiệu.

“Chuyện này trước hết không vội, tôi còn có một việc cần phải xử lý. Tô Thường Minh đột nhiên nói.

Viễn Sơn còn đang rất vui vẻ, hiện giờ ở trong lòng ông ấy không có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện của người nhà Tô Thường Minh.

Bởi vì Thiệu Trường Thanh cũng đã đồng ý với ông ấy sẽ xây dựng một nhà máy ở trong thôn và để cho uỷ ban thôn gia nhập cùng nhau xây dựng, việc này xem như là đang cùng hùn vốn. Chuyện tốt như vậy làm sao ông ấy có thể không vui mừng cho được.

Điều này chẳng những giải quyết được tình hình kinh tế trong thôn mà còn giải quyết được vấn đề việc làm cho người dân của thôn.

Đợi đến mùa nương rẫy người trong thôn còn có nơi để về.

Tô Thường Minh nói: “Đó là chuyện có liên quan đến quá khứ phủ đầy tro bụi hơn bốn mươi năm trước, mọi chuyện đã đến lúc nên được tiết lộ, những kẻ đã từng làm chuyện sai trái cũng nên bị chịu trừng phạt rồi."

DTV

Dường như Viễn Sơn đã biết chuyện gì xảy ra: “Ý anh đang nói đến chuyện của Tô Lão Đao và Kỷ Hồng Quả sao?"

Chuyện năm đó làm sao ông ấy có thể không biết được? Vốn dĩ đây là chuyện giữa anh em nhà họ Tô, là một người ngoài nên tất nhiên ông ấy không thể đi bàn luận những chuyện này được.

Lúc ấy anh Lão Mao bị bắt đi lính, sau này Kỷ Hồng Quả gả cho Tô Lão Đạo. Bà ta mang theo Tô Đại Lực qua, Tô Lão Đạo coi Tô Đại Lực giống như con ruột của mình. Khi đó bọn họ đều cảm thấy Tô Lão Đạo thật sự là một người tốt, coi cháu trai giống như con ruột của mình, giúp anh trai nuôi con, không cắt đứt hương khói cho anh Lão Mao.

Hiện giờ anh Lão Mao đã trở lại, liệu có phải là muốn nhận Đại Lực về không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-440.html.]

Tô Thường Minh nói: “Hơn bốn mươi năm không có lúc nào là tôi không chờ đợi ngày này. Trước kia bởi vì chính sách quốc gia nên ông ấy không thể về được quê hương, hiện giờ cuối cùng cũng đã có cơ hội thì làm sao ông ấy có thể bỏ qua cho hai người kia được.

Đôi mắt của ông ấy đảo quanh trong đám người: “Lão nhị, nếu như đã tới thì vì sao không đi ra?"

Hiện giờ anh Lão Mao đã trở lại, liệu có phải là muốn nhận Đại Lực về không?

Tô Thường Minh nói: “Hơn bốn mươi năm không có lúc nào là tôi không chờ đợi ngày này. Trước kia bởi vì chính sách quốc gia nên ông ấy không thể về được quê hương, hiện giờ cuối cùng cũng đã có cơ hội thì làm sao ông ấy có thể bỏ qua cho hai người kia được.

Đôi mắt của ông ấy đảo quanh trong đám người: “Lão nhị, nếu như đã tới thì vì sao không đi ra?"

Tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn vào bên trong đám đông, Vãn Vãn cũng không ngoại lệ.

Trong đám người cũng có ông Tô cũng ở đó, lúc này tóc ông ấy đã bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, ông ấy như già đi mười tuổi so với lần gặp trước.

Đã một năm rồi cô không gặp ông Tô, bây giờ nhìn thấy, ông ấy thực sự già đến thế rồi sao?

Hai ngày trước cô được gặp bà nội Tô, dường như bà ta cũng già đi rất nhanh, so với bà nội Thiệu thì cứ như kém nhau tận hơn hai mươi tuổi vậy.

Tất nhiên không thể so sánh ông Tô và ông nội với nhau được, tuy ông nội đã ngoài sáu mươi nhưng trông ông vẫn tràn đầy sức sống, để mà so sánh thì ba Tô tuy trẻ hơn một tuổi nhưng lại gầy gò ốm yếu hơn.

Ông ấy trông giống như đã bảy mấy tám mươi tuổi, đặc biệt vào những năm gần đây, tình trạng đó ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Sau khi Tô Đại Lực bị thương và Kiến Hoành tách ra ở riêng thì mọi thứ thậm chí còn tồi tệ hơn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Thường Minh, cuối cùng ông Tô cũng không thể nhịn nổi mà bước ra khỏi đám đông.

Ông ấy không đoán ra được, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ông ấy. Nếu ông ấy còn không đi ra nhất định sẽ bị cười chết.

Cả đời này ông ấy luôn không chịu thua kém, dù là trước đây hay là bây giờ, ông ấy không cho phép bất cứ ai nói lời nào.

Trong mắt người khác, ông ấy là một người cha tốt, một người chồng tốt, thậm chí là một người em trai tốt.

Thay anh trai chăm sóc cô nhi quả phụ, hơn nữa ông ấy cũng đối xử rất tốt với "con riêng" của mình.

Trong mắt mọi người, ông ấy đối xử với Đại Lực còn tốt hơn đứa con thứ hai của mình. Ai cũng nói ông ấy là một người cha dượng đặc biệt bao dung. Tuy rằng việc kết hôn với chị dâu của mình khiến mọi người lên án, nhưng về những mặt khác lại không thể xoi mói được điểm gì.

Nhưng dù lấy chị dâu của mình thì có làm sao, trong thôn cũng không phải chỉ có một mình ông ấy dám làm như vậy, rất nhiều người có anh trai hoặc em trai chết, em trai hoặc anh trai sau đó lấy chị dâu hoặc em dâu của mình, chuyện như vậy có quá nhiều rồi.

Chuyện này đặt trên người ông ấy, cũng không có nhiều người nói gì.

Cùng lắm là lúc người ta không có gì làm thì đem ra tán gẫu, nói chuyện phiếm thôi.

Không biết đã thay đổi từ lúc nào rồi?

Có lẽ từ sau khi sinh Vãn Vãn, gia đình thẳng hai ra ở riêng, trong nhà đã trải qua những biến cố long trời lở đất.

Bạn già nói rằng Vãn Vãn là một tai tinh, bây giờ nghĩ lại cũng thực sự là như vậy. Đó là ngôi sao tại tinh của gia đình họ.

Nhưng có vẻ như điều đó lại tốt cho gia đình của thằng hai. Kể từ khi Vãn Vãn ra đời, gia đình cũng khấm khá hơn qua từng ngày.

"Cái gì? Thấy thẹn với tôi sao?" Tô Thường Minh cười lạnh.

“Anh trai, thật sự là anh sao?” Giọng ông Tô run run, ngay cả môi cũng đều đang run rẩy. "Anh trai, em thật không nghĩ đến anh."

Loading...