Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 443

Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:34:10
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn có một chuyện, lão Tộc Trưởng nghe được chân tướng năm đó, không nói hai lời liền đem bỏ chi của nhà ông Tô ra ra khỏi gia phả của thôn Hạ Hà.

Từ bây giờ trở đi, dòng chi của ông Tô sẽ không còn nằm ở thôn Hạ Hà nữa.

Tô Thành Tài có thể không sinh sống ở đây, nhưng bà Tô và ông Tô thì vẫn phải sống ở đây.

Chuyện này đã lan ra khắp thôn Hạ Hà.

Gia đình đại phòng của Tô Cần chính thức trở thành chi dưới của Tô Thường Minh, được ghi lại vào trong gia phả.

Không chỉ có chi của Tô Cần được ghi vào mà còn có cả bà Thiệu và các con của bà nữa.

Mặc dù ở bên Hồng Kông, Tô Thường Minh ở rể nhà họ Thiệu, nhưng ở thôn Hạ Hà thì Tô Thường Minh là chủ gia đình, vợ của ông là bà Thiệu và các con của bà cũng được ghi vào gia phả, thậm chí cả họ cũng được ghi vào gia phả của họ nhà Tô.

Bà Thiệu không phản đối điều này.

Trong nhiều năm nay, mối quan hệ giữa bà và Tô Thường Minh rất bền chặt.

Hơn nữa trong gia phả của nhà họ Thiệu, những đứa con của bà cũng được ghi vào gia phả.

Tất cả đều được ghi lại vào trong gia phả của gia đình Tô và Thiệu.

Chuyện này làm rầm rộ lên cuối cùng cũng đã kết thúc một cách tốt đẹp.

Tô Thường Minh và bà Thiệu cuối cùng vẫn trở lại Hồng Kông, về cùng họ còn có ông Thiệu.

Thiệu Trường Thanh thì ở lại, anh không quay lại Hồng Kông, bởi vì anh còn có công việc quan trọng phải làm ở đây.

Anh cần phải xây dựng trường học và trung tâm mua sắm ở đây, đây là một cơ hội kinh doanh lớn, làm sao anh có thể bỏ qua?

Ở thông Hạ Hà bên này, cũng có không ít chuyện đã xảy ra.

Chuyện lớn thì có hai chuyện, một là về Tô Thành Tài, anh ta và Mã Tĩnh Đan đã ly hôn.

Chuyện thứ hai là liên quan đến mẹ của Trình Kiêu.

Dạo gần đây mẹ Trình luôn cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, cơ thể bà ấy càng ngày càng yếu đi.

Gần đây bà ấy hay nằm mơ, hay mơ thấy bố của Trình Kiêu. Sau khi tỉnh dậy thì không còn nhớ gì nữa.

“Mẹ Trình.” Mẹ Trình đang phơi khoai lang khô thì nghe có tiếng người gọi mình.

Bà ấy ngẩng đầu lên, bà ấy biết người thanh niên này, cậu là cháu trai của ông cụ Tiêu, tên là Tiêu Luân Đạt thì phải?

Cậu ta là bạn cùng lớp của Trình Kiêu, từng đến tìm Trình Kiêu vài lần nên bà ấy cũng đã gặp cậu ta nhiều lần.

Mẹ Trình đặt khoai lang khô trong tay xuống: "Là bạn học của Trình Kiêu à, cháu muốn ăn khoai lang khô không? Mới sấy khô thôi, nên có lẽ chưa giòn lắm."

Tiêu Luân Đạt nói: "Cảm ơn Mẹ Trình, không cần đâu ạ."

"Cháu tới tìm Trình Kiêu sao? Thằng nhóc này đã lên núi rồi, cháu cũng biết khi nó rảnh rỗi thì sẽ lên núi mà, muốn lấy cho dì một ít thức ăn để bồi bổ cơ thể, hay là cháu ngồi đợi nó chút nhé?"

Tiêu Luân Đạt nói: "Mẹ Trình, cháu đến tìm dì, không phải tìm Trình Kiêu"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-443.html.]

“Tìm dì?” Mẹ Trình thấy hơi lạ, cậu ta tìm bà ấy làm gì?

"Mẹ Trình, chúng ta nói chuyện được không?" Tiêu Luân Đạt mỉm cười với bà.

Mẹ Trình gật đầu: “Được, dì vừa lật khoai lang sấy, vừa nói chuyện với cháu nhé?"

Bà ấy vẫn còn công việc phải làm, nhưng bà ấy không muốn làm chậm trễ Tiêu Luân Đạt, nên muốn nói chuyện với cậu ta trong khi làm việc.

Tiêu Luân Đạt dĩ nhiên sẽ không từ chối, vốn dĩ cậu ta đã đến làm phiền công việc của mẹ Trình, sẽ hơi vô lý nếu yêu cầu bà ấy dừng công việc của mình để nói chuyện với cậu ta.

Tình trạng của mẹ Trình không phải cậu ta không biết. Nhà không có người cha, chỉ dựa vào Trình Kiêu vừa đi học vừa phải dành thời gian lên núi xuống ruộng làm việc, kiếm một chút thức ăn sinh hoạt hằng ngày. Mẹ Trình không phơi khô khoai lang để ăn, cậu ta nghe nói chúng sẽ được đem ra chợ bán đổi lấy ít tiền.

Tất nhiên, cậu ta không thể tước đi cơ hội làm việc kiếm tiền của người khác.

"Mẹ Trình, cháu chỉ muốn nói chuyện phiếm với dì thôi. Cháu không biết nhiều người ở đây" Trên mặt Tiêu Luân Đạt lộ ra một chút buồn bã.

Mẹ Trình không ngừng lật khoai lang khô trong tay, nói: "Con muốn nói gì thì nói, mẹ Trình đang nghe đây "Mẹ Trình, dì biết gia đình cháu không?"

Mẹ Trình dừng công việc trong tay lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nói: "Dì biết, cháu là cháu ngoại của ông cụ Tiêu, nhà cháu ở Bắc Kinh, đúng hay không?"

Tiêu Luân Đạt dường như đã gặp được người có thể kể khổ, cậu ta nói: "Gia đình cháu trong mắt người ngoài là một gia đình đáng ghen tị. Ông ngoại cháu ở trong quân khu, mười năm đó, mặc dù gặp phải một số chuyện thăng trầm nhưng cũng không có tổn hại gì đến cháu. Mẹ cháu là con gái lớn của ông ngoại, bà gả vào nhà họ Hàn, cũng ở trong quân khu, cấp bậc của ông nội và ông ngoại cháu cũng gần ngang nhau. Chỉ là một người thì phụ trách bên quân đội còn một người phụ trách công tác chính trị”.

Mẹ Trình nghe xong, biết được cuộc sống trong khu nhà cao sang có vẻ khiến người ta ghen tị nhưng thực ra lại cũng có rất nhiều phiền não.

"Mỗi người đều có phiền muộn của riêng mình, mẹ Trình hiểu chuyện của cháu.

Thử nghĩ chút, Tiêu Luân Đạt chắc hẳn phải sống thận trọng, dè dặt khi ở trong một gia đình giàu có, dẫu sao thì trong gia đình giàu có luôn lắm thị phi. Họ ở nông thôn vẫn tốt hơn, tuy cuộc sống có hơi nghèo nhưng hạnh phúc, không có quá nhiều gươm dao.

"Mẹ và cậu cháu cách nhau mười tuổi. Cháu chỉ có một người cậu, hơn nữa cậu ấy thương cháu nhất. Hôm đó cả nhà cháu nhìn thấy t.h.i t.h.ể cậu cháu được khiêng về. Cậu đã hy sinh trên chiến trường" Nói đến đoạn này, trong mắt Tiêu Luân Đạt ẩn hiện nước mắt.

Mẹ Trình đang phơi khô khoai lang dừng lại một chút, dường như nhớ tới cái gì đó, trầm mặc hồi lâu, lại thở dài một tiếng: “Cậu của cháu cũng tham gia quân đội à?"

Tiêu Luân Đạt dường như không nghe thấy từ "cũng" trong lời nói của bà ấy, cậu ta nói: "Vâng, cậu của cháu giống ông ngoại của cháu, đều tham gia quân đội. Cậu của cháu mười lăm tuổi đã đi lính. Ban đầu cậu làm lính ở bên Tây Nam, sau đó đi Đông Nam, ở lại chiến trường Đông Nam ba bốn năm lận"

Mẹ Trình đột nhiên đứng thẳng người dậy, trong mắt toát ra tia sáng, dường như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt chậm rãi ảm đạm xuống.

Bà ấy thở dài lần cuối, lẩm bẩm một mình: "Chiến trường phía Đông Nam sao? Giống với bố của Trình Kiêu...

"Mẹ Trình, bố của Trình Kiêu đã từng đến chiến trường phía Đông Nam chưa?" Tiêu Luân Đạt đột nhiên hỏi.

Mẹ Trình nói: “Từng đi rồi, ông ấy đã từng ở đó mấy năm...” Bà ấy lại nhớ tới điều gì đó, trong mắt tràn đầy vẻ bị thương, lại nặng nề thở dài một tiếng.

Thật đáng tiếc, cuối cùng bố của Trình Kiêu lại không thể ở bên cạnh chứng kiến quá trình trưởng thành của con trai.

Tiêu Luân Đạt nói: "Cháu nghe nói rằng bố của Trình Kiêu là một thợ săn sinh ra và lớn lên ở đây. Hình như ông ấy không phải lính."

Trong mắt mẹ Trình hiện lên sự gượng gạo và hoảng loạn, nhưng bà ấy nhanh chóng áp chế lại.

Tiêu Luân Đạt đang nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của mẹ Trình, vẻ mặt thay đổi của bà ấy làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của cậu ta được? Cậu ta hơi nắm chặt ngón tay lại, trong lòng càng chắc chắn thêm ý nghĩ của mình.

“Bố của Trình Kiêu là một người lính.” Mẹ Trình trả lời một cách khẳng định.

Tiêu Luân Đạt không tranh luận với bà ấy về việc có phải là một người lính hay không, nhiều dân làng đều biết về chuyện này, cậu ta đã hỏi về chuyện này khi lần đầu tiên đến thôn Hạ Hà.

DTV

Bố của Trình Kiêu là một thợ săn ở đây, ông là người của thôn bên cạnh, dường như là ở rể nhà họ Trình. Thật ra cũng không thể nói là ở rể, bởi vì Trình gia không mua nổi con dâu, sau đó cùng ba mẹ Trình đạt thành ước định, hai người kết hôn, sinh sống ở thôn Hạ Hà.

Loading...