Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 445
Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:34:14
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô đến tìm Trình Kiêu xem sao anh không đi học mới biết được chuyện của mẹ Trình.
Cô vẫn biết mẹ Trình sức khỏe không tốt, mỗi khi rảnh rỗi sẽ thường xuyên đến thăm bà ấy.
Bởi vì thời gian này cô phải thi cuối kỳ nên cũng không đến thôn Hạ Hà, kết quả cô được báo rằng mẹ Trình đã được đưa vào bệnh viện, hơn nữa bệnh còn rất nghiêm trọng.
Khi Vãn Vãn cùng Lục Tư Hoa đến nơi, mẹ Trình đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
"Anh Trình Kiêu, có chuyện gì vậy anh? Sao mẹ Trình lại bệnh nặng như vậy? Không phải anh nói sức khỏe bà đã tốt hơn rồi sao? Đang từ từ chậm rãi hồi phục?" Lúc Văn vãn đến bệnh viện, thấy Trình Kiêu ngồi trên ghế hành lang bên ngoài, cô lo lắng hỏi.
Trình Kiêu lấy tay che mặt, không nói lời nào.
“Vãn Vãn, là anh...” Một giọng nói nhỏ nhẹ ở bên cạnh cất lên.
Lúc này Vãn Vãn mới phát hiện Tiêu Luân Đạt đang đứng tựa vào tường, trên mặt lộ vẻ áy náy, nhìn Văn Vãn lộ ra biểu cảm nghi hoặc. Tiêu Luân Đạt đã làm gì khiến mẹ Trình bệnh nặng tái phát?
"Có chuyện gì vậy?" Vãn Vãn hỏi cậu ta.
Tiêu Luân Đạt áy náy nói: "Hôm qua anh đi tìm mẹ Trình nói chuyện, muốn nói lời tạm biệt với bà ấy, nhưng sau khi trò chuyện với bà ấy một lúc, anh đã nói một điều không nên nói. Mẹ Trình liền..."
"Anh đã nói cái gì mà kí©h thí©ɧ mẹ Trình?"
Tiêu Luân Đạt nói: "Anh cũng không nói gì cả, chỉ nói về chuyện của cậu anh thôi."
Chuyện của cậu Tiêu Luân Đạt? Không phải cậu của Tiêu Luân Đạt là đứa con trai duy nhất của Tiêu lão tiên sinh sao? Cô nhớ đã từng nghe Tiêu lão kể chuyện về con trai mình, con trai ông Tiêu năm mười lăm tuổi đã tòng quân, đầu tiên là đi Tây Nam, sau đó đi chiến trường Đông Nam, cuối cùng c.h.ế.t ở chiến trường Đông Nam. Người ta nói rằng khi ông ấy qua đời, ông vẫn chưa kết hôn, đến một người con cũng không có.
"Tiêu Luân Đạt, cậu đi đi! Tôi không muốn gặp cậu. Nếu cậu còn không đi, tôi không thể kiềm chế được mà đánh cậu một lần nữa!" Thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Trình Kiêu phát ra từ giữa các ngón tay.
Tiêu Luân Đạt im lặng, khi cậu ta nói tên của cậu mình ra thì thấy mẹ Trình ngất xỉu té xuống mặt đất.
Cậu ta nghi ngờ về lý do tại sao mẹ Trình ngất đi, nhưng cậu ta không dám hỏi chi tiết, sợ rằng Trình Kiêu sẽ đánh mình.
Sau khi đưa mẹ Trình vào viện, anh đã đánh cậu ta một trận ngay tại chỗ.
Lúc đánh nhau, cậu ta không có đánh trả, cũng không dám đánh trả. Chuyện này không khỏi liên quan đến cậu ta, nếu mẹ Trình xảy ra chuyện gì, có lẽ trong lòng cậu ta sẽ không tha thứ cho chính mình được mất?
"Được, tôi đi." Tiêu Luân Đạt vốn muốn bày tỏ sự nghi ngờ của mình với Trình Kiêu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, cậu ta có chút không dám.
DTV
Trình Kiêu này, khi anh thực sự hung ác lên rồi thì rất tàn nhẫn.
"Tiêu Luân Đạt, tôi nói cho cậu biết, nếu mẹ tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu" Trình Kiêu nhìn cậu ta với đôi mắt đỏ ngầu.
Tiêu Luân Đạt thực sự không dám nói lại, không phải vì sợ anh, mà vì chuyện này là do cậu ta gây nên.
Mẹ Trình đột ngột ngất xỉu sau khi cậu ta nói ra tên cậu của mình.
"Trình Kiêu, tôi nói cho cậu biết, cậu của tôi ... Tiêu Luân Đạt đã đi khá xa rồi lại quay lại, muốn nói với Trình Kiêu những gì cậu ta suy đoán trong lòng.
"Cút" Đôi mắt của Trình Kiêu đỏ ngầu, anh nhìn chằm chằm Tiêu Luân Đạt một cách hung dữ.
Hai lòng bàn tay siết chặt vào nhau, anh đang cố gắng kìm nén lửa giận của mình, không thể tức giận đánh Tiêu Luân Đạt trước mặt Vãn Vãn, không thể làm Vãn Vãn sợ hãi.
Anh mạnh mẽ quay người lại, toàn thân căng cứng vì kìm nén cơn giận.
Vãn Vãn thấy được, bước đến nhẹ nhàng nắm tay anh, tay kia vỗ nhẹ vào lưng anh để xoa dịu cảm xúc.
"Anh Trình Kiêu, mẹ Trình sẽ không sao đâu, anh đừng lo lắng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-445.html.]
Tâm trạng căng thẳng của Trình Kiêu dần bình tĩnh lại dưới sự an ủi của Vãn Vãn.
Tiêu Luân Đạt nhìn tất cả những điều này và muốn bước tới, nhưng cuối cùng lại kìm lại được, cậu ta quay người bỏ đi.
Đi được một đoạn xa, cậu ta lại quay đầu lại, liếc nhìn Tô Văn đang an ủi Trình Kiêu, cuối cùng vẫn rời đi Mẹ Trình được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt nên không thể đến phòng bệnh mọi lúc được. Có một khoảng thời gian nhất định cho lần thăm hỏi, không phải lúc nào cũng được vào.
Bác sĩ nói sau khi qua tình trạng nguy hiểm rồi thì có thể vào thăm.
Vãn Vãn không hiểu, phải bệnh nặng như thế nào mới phải trải qua giai đoạn nguy hiểm chứ?
"Lúc mẹ anh ngất xỉu trên mặt đất, bọn anh đã đưa mẹ đến bệnh viện huyện ngay trong đêm. Các bác sĩ trực lúc đó đều bó tay không có biện pháp nào. Sau đó, một bác sĩ chuyên môn được gọi từ nhà đến để giúp mẹ anh cấp cứu. Bác sĩ nói, nói mẹ...” Giọng Trình Kiêu nghẹn ngào.
Vãn Vãn cảm thấy toàn thân anh đều run rẩy. Có thể tưởng tượng được trái tim của Trình Kiêu đã sụp đổ vào lúc này.
Ba của Trình Kiêu đã mất từ khi anh còn nhỏ, giờ chỉ còn lại mẹ Trình hai người sống nương tựa vào nhau. Nếu ngay cả mẹ Trình cũng rời bỏ anh mà đi, cô tự hỏi liệu anh có thể chịu đựng được hay không?
“Anh Trình Kiêu, mẹ Trình sẽ không sao đâu, mẹ sẽ không sao đâu. Ngoài việc an ủi như thế này, cô cũng không biết nên an ủi anh như thế nào nữa.
Dưới sự an ủi của Vãn Vãn, tâm trạng kích động của Trình Kiêu dần ổn định lại.
Trong lòng Vãn Vãn đang suy nghĩ về chuyện này, tại sao mẹ Trình lại có phản ứng xúc động như vậy khi Tiêu Luân Đạt nhắc đến cậu của mình?
Có lẽ nào mẹ Trình và cậu của Tiêu Luân Đạt quen biết nhau?
Nghĩ đi nghĩ lại thì không thể nào, cậu của Tiêu Luân Đạt chưa từng đến tỉnh thành, cũng chưa từng đến huyện Nghi An, làm sao lại gặp được mẹ Trình chứ?
Cho dù bọn họ thật sự quen biết, nhưng cảm xúc của mẹ Trình cũng có chút không đúng lắm.
Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi đúng không? Trùng hợp mẹ Trình tái phát bệnh nên ngất xỉu trên mặt đất, thế nên họ cho rằng chính Tiêu Luân Đạt đã khiến mẹ Trình ngất xỉu khi nhắc đến cậu của mình?
Vãn Vãn ở lại bệnh viện với Trình Kiêu cả đêm, cả chiều nay cũng không ra khỏi viện.
Cô lo lắng cho Trình Kiêu, bề ngoài Trình Kiêu có vẻ lo lắng căng thẳng nhưng thực chất bên trong anh rất nhạy cảm và mềm yếu.
Những người thân của anh đều lần lượt rời bỏ anh đi, trái tim anh bị tổn thương nghiêm trọng.
Đến chập tối cô mới rời khỏi bệnh viện. Cô còn có bài kiểm tra cuối kỳ vào ngày mai nên không thể ở trong bệnh viện lâu được.
Hơn nữa bệnh viện không cho phép ở lại, mẹ Trình vẫn chưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Cô không yên tâm về Trình Kiêu, sợ rằng anh sẽ làm điều gì đó ngu ngốc.
"Anh Trình Kiêu, anh có việc gì nhất định phải nói cho em biết, ngày mai em sẽ tới với anh."
Trình Kiêu nói: "Đừng lo lắng, anh không sao, em trở về đi, đừng để thím chờ sốt ruột"
Vãn Vãn đến cùng với Lục Tư Hoa, bà ấy vừa đến đã đi tìm bác sĩ hỏi về tình hình, chỉ còn lại Trình Kiêu và Vãn Vãn.
Lục Tư Hoa thậm chí còn muốn trả chi phí thuốc men cho bác sĩ, bà biết nhà họ Trình không có tiền. Nhưng bác sĩ nói với bà rằng Tiêu Luân Đạt đã thanh toán toàn bộ chi phí khám bệnh cho mẹ Trình, thậm chí còn đặt cọc trước cho bệnh viện, trong trường hợp khẩn cấp, số tiền này có thể được sử dụng.
Tiêu Luân Đạt làm điều này vì không muốn Trình Kiêu có nỗi lo gì.
Đến khi Lục Tư Hoa đến tìm Vãn Vãn, nghe được Trình Kiêu nói mình không sao, sẽ tự chăm sóc bản thân, bà mới rời khỏi bệnh viện.
“Lần này Vân Hương có khả năng không qua được.
Lục Tư Hoa thở dài.
Tim Vãn Vãn thắt lại, hỏi: “Mẹ, mẹ Trình có thật sự nghiêm trọng lắm không?"