Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 447
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:06:35
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi đó, cậu ta thật sự chỉ muốn cậu mình có người nối dõi, cũng không nghĩ nhiều như vậy.
“Tiêu Luân Đạt, anh có gì muốn nói với em sao?” Vãn Vãn nhìn dáng vẻ của cậu ta, cảm thấy cậu ta có điều gì muốn nói.
"Chúng ta tìm một chỗ đi, nói chuyện ở cổng không tốt lắm." Tiêu Luân Đạt không có thói quen trò chuyện với mọi người ở cổng trường.
Vãn Vãn muốn đến bệnh viện thăm mẹ Trình, nhưng nhìn bộ dạng của Tiêu Luân Đạt lúc này, cô biết tạm thời không thể rời đi được.
Cuối cùng, cô vẫn gật gật đầu đồng ý.
Tiêu Luân Đạt tìm một quán trà, gọi hai tách trà, hai người ngồi ở vị trí bên cửa sổ.
Tiêu Luân Đạt nghịch tay cầm tách trà trong tay, mấy lần do dự muốn nói lại thôi, nhìn Vãn Vãn đều khẽ nhíu mày lại.
"Tiêu Luân Đạt, anh có chuyện gì muốn nói với em không?" Cô cảm thấy rằng Tiêu Luân Đạt phải có chuyện khó mà nói ra muốn nói với cô, nếu không thì cậu ta cũng sẽ không có kiểu muốn nói lại thôi như vậy.
Tiêu Luân Đạt lặng lẽ nhìn Văn vãn, lúc này Vãn Vãn đã bắt đầu trổ mã xinh đẹp.
DTV
Không còn là cô bé mềm mại, đáng yêu như hồi nhỏ nữa, ở tuổi mười bốn, cô đã thừa hưởng chiều cao hoàn hảo của Tô Cần, khuôn mặt của cô cũng thừa hưởng vẻ đẹp mỹ lệ của Lục Tư Hoa, trổ mã xinh đẹp như một bông hoa thủy tiên.
Tiêu Luân Đạt ngẩn ngơ nhìn một lúc.
Khi còn nhỏ, cậu ta thích chơi với Vãn Vãn, khi đó cậu ta đang học cấp hai và Vãn Vãn đang học tiểu học. Khi đó cậu ta không biết nhiều về tình yêu nam nữ, chỉ cảm thấy có Vãn Vãn ở bên mình thấy rất thoải mái, cậu ta thích chơi đùa cùng cô mà thôi.
Sau đó, cậu ta lại đến huyện Nghi An vì một chút chuyện riêng tư, lại gặp được Vãn Vãn, cô đã lớn hơn rất nhiều.
Bây giờ, lớn lên càng ngày càng xinh đẹp.
Trái tim đang nảy mầm của cậu thiếu niên cuối cùng cũng đập không kiểm soát nổi.
"Tiêu Luân Đạt?" Vãn Vãn nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của cậu ta, lên tiếng gọi cậu ta.
Tiêu Luân Đạt định thần lại, nhận ra lúc nãy mình vậy mà nhìn chằm chằm Vãn Vãn ngẩn ngơ.
Mặt cậu ta hơi đỏ lên, vội vàng thu hồi ánh mắt, vừa rồi nhìn chằm chằm vào con gái người ta như vậy là không đúng rồi.
Tiêu Luân Đạt khế ho một tiếng, cậu ta nói: "Mẹ Trình ngất xỉu có liên quan đến anh."
Vãn Vãn uống trà: "Em biết, anh ngày đó cũng đã nói rồi, khi cùng mẹ Trình nói chuyện phiếm về cậu của anh, mẹ Trình đột nhiên ngất đi. Chuyện này có liên quan đến chuyện của cậu anh sao? Nhưng mà không đúng lắm, mẹ Trình không có quen biết cậu của anh, có khi nào chỉ là một sự trùng hợp?"
Vãn Vãn thực sự nghĩ không ra, hai người đó thì có mối liên quan gì tới nhau.
Dù thông minh đến đâu, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến Tiêu Thắng Lợi và Tô Vân Hương đã từng yêu nhau.
Điều này đừng nói cô không nghĩ ra, ngay cả người trong thôn cũng không ai nghĩ ra.
"Bởi vì anh nghi ngờ rằng mẹ Trình là người yêu mà cậu anh đã từng kể." Tiêu Luân Đạt nói từng chữ một.
Vãn Vãn đang uống nước, nghe cậu ta nói như vậy, trà trong miệng chưa kịp nuốt xuống toàn bộ phun ra ngoài, toàn bộ đều phun vào mặt Tiêu Luân Đạt.
Vãn Vãn cũng bị sặc nước, trà hơi nóng, cô vẫn chưa kịp nuốt xuống đã nhổ ra ngoài, phổi vẫn bị sặc.
Cô lấy khăn tay ra muốn lau cho Tiêu Luân Đạt, nhưng cô bị nghẹn nên bắt đầu họ dữ dội, bàn tay đang giơ lên không ngừng run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-447.html.]
Tiêu Luân Đạt không trách cô, lặng lẽ lấy chiếc khăn tay trong túi ra, bắt đầu cẩn thận lau mặt.
Nước cô phun ra vừa nãy vần làm người cậu ta bị ướt.
Cậu ta biết lúc nãy Vãn Vãn bị dọa nên mới phun nước trà trong miệng ra, cũng không phải cố ý. Mà cho dù là cố ý, cậu ta cũng sẽ không trách cô.
"Tiêu Luân Đạt, anh vừa nói gì? Mẹ Trình với cậu của anh từng yêu nhau?" Khó khăn lắm cô mới ngừng họ được, nhưng vẫn có chút không thể tin nổi.
Sao có thể như thế được? Hai người họ có b.ắ.n đại bác cũng b.ắ.n không tới sao có thể yêu nhau?
Cô không muốn tin chuyện này, chẳng phải quá khó tin rồi sao?
Nhưng Tiêu Luân Đạt lại gật đầu: "Đó là sự thật, anh không lừa em."
Thấy cậu ta nghiêm túc gật đầu như vậy, Vãn Vãn đột nhiên cũng tin theo.
"Trước khi cậu anh mất, cậu có kể về một người mà cậu yêu. Bọn anh không biết người yêu của cậu là ai. cậu ấy nói với ông ngoại anh rằng sẽ đưa người yêu về nhà. Không ngờ, năm đó cậu ấy hy sinh. Khi t.h.i t.h.ể cậu ấy được gửi về nhà, lúc đó ông ngoại anh không thể chấp nhận nổi chuyện này, người tóc trắng tiễn người tóc đen, hơn nữa cậu anh còn chưa kết hôn chứ đừng nói là để lại một nam một nữ cho nhà họ Tiêu. "
Giọng Tiêu Luân Đạt lộ ra buồn bã, chậm rãi kể lại tình hình lúc đó.
Vãn Vãn ngồi nghe, cô đã từng nghe câu chuyện này, là do ông Tiêu kể lại cho cô nghe. Khi nghe ông cụ nói, lúc đó cô mới cảm nhận được tình yêu sâu đậm cùng nỗi bi thương không nói nên lời của ông cụ.
Bất kỳ ai khi nghe tin đứa con trai duy nhất của mình đã hy sinh trên chiến trường đều sẽ không thể chịu đựng được cú sốc này.
"cậu anh lúc đó thực sự đã cho anh trai anh xem ảnh của mợ tương lai, nói qua tết sẽ đưa cô gái về nhà. Lúc đó anh chưa được sinh ra cho nên không biết mợ tương lai trông như thế nào. Theo lời anh trai anh nói thì mợ ấy trông rất xinh đẹp" Tiêu Luân Đạt thong thả nói.
Vãn Vãn hỏi: "Vậy bức ảnh đó..."
"Bức ảnh đó được cậu anh nâng niu trong vòng tay. Lúc chiến tranh, nó bị lửa đạn b.ắ.n phá. Bức ảnh đó đã bị thiếu khuyết, chỉ còn sót lại một nửa, chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt mỉm cười trên đó. Bức ảnh đó anh có mang theo nó đến đây, khi đến huyện Nghi An, anh đã xin ông ngoại của anh"
Bức ảnh đó luôn được ông ngoại cậu ta giữ cùng với đồ đạc của cậu.
Cho đến khi cậu ta đến huyện Nghi An để điều tra các sự việc năm đó, ông ngoại đã đưa cho cậu ta bức ảnh này.
Sở dĩ cậu ta tới đây điều tra là bởi vì khi đó nhìn thấy mẹ Trình, cậu ta cảm thấy rất quen thuộc.
Nhưng dù sao thì nét mặt lúc mẹ Trình còn trẻ với lúc trung niên nhất định sẽ có thay đổi.
Trong nhất thời cũng không khiến người ta nghĩ rằng mẹ Trình là cô gái trong bức ảnh đó. Huống chi, bức ảnh chỉ còn một nửa, cũng không thể nhìn ra được gì cả.
Lần đầu tiên ông ngoại nhìn thấy mẹ Trình, ông cũng hoài nghi, chưa kể Trình Kiêu có phần giống với cậu. Tuy nhiên, sau khi nghe câu chuyện của Trình Kiêu, ông ấy cảm thấy rằng điều này là không thể, vì vậy ông ấy đã không hỏi kỹ, cũng không thể đi hỏi mẹ Trình về chuyện năm đó rằng Trình Kiêu có phải là con trai của ba Trình hay không. Đương nhiên, chuyện như vậy không thể hỏi thẳng, chỉ có thể âm thầm điều tra.
Lần này cậu ta tới huyện Nghi An, không chỉ vì ý muốn của chính mình, mà cũng là bởi vì ông ngoại kêu cậu ta tới nơi này.
Ông ngoại muốn cậu ta điều tra cẩn thận, bí mật điều tra làm rõ chuyện này, trước khi xác định chắc chắn thì không thể làm chuyện này cho ra rõ ràng.
Sức khỏe của mẹ Trình không được tốt, năm đó bà ấy suýt chết, nhưng chính Thạch lão tiên sinh đã cứu bà về. Đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó ông ngoại không dám hỏi chuyện này trước mặt bà ấy, sợ kí©h thí©ɧ bà ấy khiến bệnh người ta càng nặng thêm.
Trong ba năm qua, cậu ta vẫn luôn điều tra, nhưng chuyện này không dễ điều tra chút nào.
Mọi người trong thôn đều nói Trình Kiêu là con của ba Trình, sau khi ông kết hôn với mẹ Trình thì Trình Kiêu được sinh ra. Do Trình Kiêu sinh non hơn những đứa trẻ khác nên từ nhỏ sức khỏe của cậu ấy cũng không được tốt.
Ai mà có thể nghĩ rằng đây thực sự là một ca sinh non, hay là đã mang thai trước khi làm đám cưới chứ?