Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 449

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:06:39
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Trình Kiêu, hãy nghe tôi nói, lý do tại sao tôi đến đây lần này là bởi vì mẹ của cậu có thể là người yêu của cậu tôi, tôi ...”

Con ngươi của Trình Kiêu kịch liệt co rút lại, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, nói: "Cậu nói bậy bạ, còn không mau cút."

"Sao cậu không để tôi nói hết câu? Tôi thừa nhận mình đến để kể cho mẹ Trình nghe chuyện cậu của tôi, khiến bà ấy ngất xỉu vì đả kích, nhưng cậu không thể thử suy nghĩ lại xem tại sao mẹ Trình lại ngất xỉu? Là vì bà ấy biết tin cậu tôi đã mất."

Ngực Trình Kiêu phập phồng lên xuống, nếu không phải Vãn Vãn ôm anh lại, có thể anh đã đánh cậu ta rôi.

Đánh cho cái tên nói hươu nói vượn này một trận thật nặng.

Vãn Vãn liều mạng ôm Trình Kiêu lại, gỗ gắng khuyên nhủ: "Anh Trình Kiêu, đừng tức giận, bình tĩnh lại, anh phải bình tĩnh lại. Anh hãy nghĩ mà xem, mặc dù Tiêu Luân Đạt đã nói những điều không nên nói, nhưng anh thử nghĩ xem vì sao mẹ Trình lại ngất xỉu? là vì nghe tin chú Tiêu mất rồi. Mẹ Trình quen biết chú Tiêu, hơn nữa quan hệ cũng không phải không sâu, nên khi nghe tin chú ấy hy sinh mới đau lòng ngất xỉu.

Trình Kiêu nói: “Vãn Vãn, em còn muốn nói thay cho cái người này sao?” Bởi vì tức giận, cả lồng n.g.ự.c anh đều phập phồng.

DTV

"Anh Trình Kiêu, em không có nói thay cho anh ấy, em chỉ muốn mẹ Trình sớm tỉnh lại, muốn gỡ chuông thì phải tìm người thắt chuông, em nghĩ nếu anh ấy tới, biết đâu được mẹ Trình có thể tỉnh lại?"

Trình Kiêu nói: “cậu ta thậm chí có thể kích thích khiến mẹ anh bất tỉnh, giờ còn có bản lĩnh khiến mẹ anh tỉnh lại được sao?” Anh thật sự không tin Tiêu Luân Đạt có bản lĩnh này?

"Không thử làm sao biết? Mẹ Trình hôn mê đã ba ngày, nếu còn không tỉnh lại thật sự rất nguy hiểm, để anh ấy thử xem" Vãn Vãn cũng không biết làm như thế thì kết quả có tốt không, nhưng không thử làm sao biết được?

Lỡ như có tác dụng thì sao?

Tiêu Luân Đạt nói khi anh nhìn sang: "Tôi hứa sẽ tìm mọi cách khiến mẹ Trình tỉnh lại. Tôi cũng không hi vọng mẹ Trình cứ thế ngủ mãi mãi, tôi cũng muốn hỏi bà ấy một số chuyện, có vài chuyện cần bà ấy đích thân nói cho chúng ta biết. Sự thật như thế nào, chỉ có bà ấy biết được "

Bây giờ, Trung Quốc chưa có công nghệ kiểm tra ADN, nhưng cậu ta biết được có một công nghệ kỹ thuật như vậy. Vài năm trước, ông nội Vãn Vãn đã sử dụng kỹ thuật này để xác minh mối quan hệ cha con giữa Tô Cần và Tô Thường Minh.

Tiêu Luân Đạt muốn Trình Kiêu và ông ngoại xét nghiệm mối quan hệ, nhưng tiếc là công nghệ hiện tại chưa phát triển lắm.

Cũng không biết là có thể kiểm tra được quan hệ ông cháu hay không.

Hiện tại, cách duy nhất để biết chuyện gì đang xảy ra là thông qua lời kể của mẹ Trình.

Chỉ khi bà ấy nói ra sự thật, họ mới có thể biết rốt cuộc chuyện gì đang đã xảy ra.

“Vậy thì đi đi, nếu như cậu không thể khiến bà ấy tỉnh lại, vậy thì không cần trơ mặt ở lại đây nữa, cút về Bắc Kinh của cậu đi”. Giọng điệu của Trình Kiêu khi nói chuyện không được tốt lắm.

Anh có ác cảm với Tiêu Luân Đạt.

Mẹ Trình vẫn luôn không tỉnh lại, bác sĩ nói nếu bà vẫn không tỉnh thì có thể chuẩn bị tang lễ cho bà.

Khi Trình Kiêu nghe xong tin này, anh gần như sụp đổ.

Tiêu Luân Đạt đến vào thời điểm này thực sự là cọng rơm cuối cùng của Trình Kiêu.

Cho dù nó có tác dụng hay không, anh đều muốn thử nó.

Mẹ anh đã ngất đi vì những lời Tiêu Luân Đạt nói, cũng không biết bà có thể tỉnh lại vì những lời cậu ta nói hay không.

Khi Tiêu Luân Đạt đi vào, Trình Kiêu cũng muốn đi vào theo nhưng bị Tiêu Luân Đạt từ chối: "Tôi sợ rằng sau khi tôi nói đến chuyện nào đó, cậu ở bên cạnh nghe được, sợ cậu sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân mình, sau đó lại to tiếng ở phòng bệnh ảnh hưởng đến mẹ Trình, cậu vẫn nên ở bên ngoài đợi đi".

Trình Kiêu không muốn để cậu ta vào một mình, nhưng những gì cậu ta nói đều có lý nên cuối cùng nghiến chặt răng đồng ý.

Anh và Vãn Vãn ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang ngoài phòng bệnh, từ bên ngoài nhìn vào, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Hai người cứ ngồi như vậy, ai cũng không lên tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-449.html.]

Một lúc lâu sau, Vãn Vãn nói: "Anh Trình Kiêu, trước đó Tiêu Luân Đạt đã đến gặp em, còn nói với em một vài chuyện"

Cô liếc qua nhìn, chỉ thấy sườn mặt nghiêng của anh, đôi môi mím chặt như thể anh đang chịu đựng điều gì đó.

Cô thở dài: “Anh ấy nói với em, chú Tiêu có thể là cha ruột của anh"

"Không thể nào!" Trình Kiêu siết chặt tay, từ chối mà không cần suy nghĩ.

"Anh Trình Kiêu, em cũng cảm thấy chuyện này có vẻ rất cẩu huyết, nhưng khi em nhìn thấy bức ảnh người yêu của chú Tiêu, em không thể không tin rằng chuyện này có thể là sự thật"

Trình Kiêu quay phắt đầu lại: "Ảnh gì?"

"... Trước khi chú Tiêu qua đời, chú ấy có nói về một người bạn gái, lúc đó hai người đã tính chuyện kết hôn. Chú Tiêu còn nói chuyện chú ấy muốn cưới vợ cho ông Tiêu. Ai mà biết được cuối cùng chuyện lại phát sinh như vậy, chú Tiêu lại hy sinh." Vãn Vãn từ từ kể lại chuyện mà cô biết cho Trình Kiêu.

Trình Kiêu siết chặt nắm tay, anh thực sự muốn phản bác, nhưng đột nhiên phát hiện ra mình không nói nên lời.

Chuyện này anh không có cách nào tin nổi, cũng rất khó để tin được.

"Chuyện này anh không tin, sau này em cũng đừng nói chuyện này nữa" anh lạnh lùng nói, trừ khi chuyện này do chính mẹ anh xác nhận.

Vãn Vãn thở dài một tiếng, biết rằng trong lòng Trình Kiêu sẽ cảm thấy rất khó chịu, dù sao thì chuyện này đối với anh là một đả kích lớn.

Ai có thể nghĩ rằng người bố mà mình tôn sùng nhất lại không phải là bố ruột của mình? Bố mình lại là một người khác, chuyện này dù nói thế nào cũng khiến người ta khó tin nổi.

Không có gì ngạc nhiên khi Trình Kiêu không muốn tin vào điều đó.

Chi hy vọng rằng Tiêu Luân Đạt có thể khiến mẹ Trình tỉnh lại, hy vọng chuyện này không bị biến thành bí mật, cuối cùng bị che phủ dưới lớp bụi.

...

Tiêu Luân Đạt đã ở trong đó được một giờ rồi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, bên trong không có chút động tĩnh nào.

Trong lòng Trình Tiêu bắt đầu nôn nóng, anh lo lắng cho mẹ của mình.

Sau cùng, anh không đợi được nữa, đang định xông vào thì thấy cửa phòng bệnh mở ra, Tiêu Luân Đạt kích động đi ra nói: "Trình Kiêu, mẹ Trình tỉnh lại rồi, mẹ gọi cậu vào."

Quay ngược thời gian lại một giờ trước.

Tiêu Luân Đạt đến bệnh viện để kiểm tra tâm lý của mình một chút, dù sao mẹ Trình cũng vì lời nói của cậu ta nói mà té xỉu. Nhiêu đó đã chứng minh được, cậu chính là nút thắt trong lòng của mẹ Trình.

Cậu ta đã đồng ý với Trình Kiêu rằng sẽ gọi mẹ Trình tỉnh lại, cho nên cậu ta phải cố gắng làm sao cho mẹ Trình tỉnh, như thế chẳng những để Trình Kiêu tha thứ cho cậu ta, quan trọng hơn cậu ta muốn mẹ Trình phải xác nhận Trình Kiêu có phải là con trai của cậu hay không.

Chuyện này mới là chuyện quan trọng nhất.

Chỉ khi cậu ta biết Trình Kiêu là con trai của cậu rồi, mới có thể quay về báo cáo kết quả nhiệm vụ được.

Ông ngoại vẫn luôn đợi đáp án của cậu ta đấy.

Nếu Trình Kiêu không phải con trai của cậu, thì thôi.

Mọi người bỏ lại tất cả mọi chuyện, rồi đường ai nấy đi. Tuy tiếc nuối nhưng cũng phải đành chịu, cậu không để lại con cái, người mất mát lớn nhất cũng chỉ có ông ngoại.

Trong phòng bệnh viện, mẹ Trình vẫn đang nằm yên tĩnh, trên mũi bà ấy còn cắm một ống trợ thở.

Dáng vẻ của mẹ Trình như thế khiến cậu ta không thể nào tưởng tượng được hai ngày trước khi cậu ta gặp bà ấy, còn thấy bà ấy đang tự cầm mấy miếng khoai lang ra phơi nắng đấy. Người đó khác hoàn toàn với người có gương mặt tái nhợt nằm trên giường, không biết có sống sót nổi hay không.

Loading...