Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 451

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:06:43
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nhưng ba mẹ cô gái nói, nếu chưa lập gia đình mà sinh thì rất nghiêm trọng, cô sẽ bị người khác rủa sả. Lúc đó, cô gái rất đau khổ, cũng đã hết đường, đến mức cô gái chỉ muốn tìm cái chết. Nhưng ngay lúc đó, có một người đàn ông đã xuất hiện, anh ấy nói rằng mình cam tâm lấy cô, cam tâm chăm sóc cho hai mẹ con, cam tâm xem con của cô như con ruột của mình. Lúc này, bụng cô gái kia càng ngày càng lớn lên, sắp không gạt được mọi người rồi, nếu bụng lớn lên sẽ lộ ra chuyện cô gái chưa cưới đã mang thai, sau cùng chẳng thể lừa dối được ai nữa hết"

"Cuối cùng cô gái kia hết cách, đành gả cho người đàn ông đó, tám tháng sau cô gái sinh ra đứa con trai, tuyên bố bên ngoài là sinh non. Cũng may cơ thể của đứa bé từ nhỏ đã yếu, nên mới có thể giấu được."

Mẹ Trình nói đến đây, nước mắt giàn giụa, Trình Kiêu nghe xong cũng trợn mắt há mồm, bàn tay đang từ từ siết chặt lại.

Anh biết rõ thiếu niên trong chuyện xưa kia là ba ruột của mình, cô gái kia là mẹ ruột của mình, mà người đàn ông cô gái kia cưới đương nhiên là bố dượng của anh rồi.

"Mẹ, con.." Trình Kiêu vò đầu, lòng ngổn ngang, cậu ấy không biết phải nói thế nào.

Anh vẫn cho rằng chuyện này không thể nào xảy ra trên người mình được, mối quan hệ giữa anh và ba rất tốt đẹp, ba đối xử với anh như con trai ruột, nhưng kết quả lại là...

Ông ấy không phải là ba ruột của anh, ba ruột của anh là người hoàn toàn xa lạ. Thậm chí, anh còn biết con trai nhà họ Tiêu tên Tiêu Thắng Lợi kia không phụ bạc mẹ mình, mà ông ấy đã hy sinh trên chiến trường.

Nếu năm đó, ba ruột của anh không hy sinh, có phải là kết cục rất viên mãn không? Nhưng kết quả lại là ba ruột cậu ấy hy sinh rồi, chuyện này đúng làm người ta bối rối và tiếc thương.

"Mẹ biết nhà họ Tiêu rất giàu sang và quyền quý, nhưng mẹ không dám để cho con nhận tổ quy tông, mẹ cho là Thắng Lợi bị ba mẹ mình chèn ép không cho đến đây nữa, có lẽ ông ấy đã kết hôn rồi. Mẹ cũng xem như chuyện đó là quá khứ, chưa từng xảy ra.

|| "Năm đó, ông cụ Tiêu vào thôn ta, mẹ không nghĩ được ông ấy là ba của Thắng Lợi, nhưng vẫn có nghi ngờ bởi vì ông cụ Tiêu rất giống Thắng Lợi. Mẹ không dám đi hỏi chuyện này với ông cụ Tiêu, mẹ sợ kết quả cuối cùng khiến bản thân chịu đựng không nổi. Cho nên gạt việc này sang một bên, đến khi Luân Đạt đến tìm mẹ, mẹ mới biết được, Thắng Lợi đã hy sinh rồi..." Mẹ Trình càng nói, càng khóc không thành tiếng.

"Mẹ, cha... Nếu như không có cha, mẹ con chúng ta có thể không thể ở thôn Hạ Hà này được, con."

Mẹ Trình nói: "Mẹ biết, mẹ không bảo con từ ba dượng, nhưng ba ruột của con là Tiêu Thắng Lợi, con là cháu nội của nhà họ Tiêu, ông nội của con đã là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, ông ấy khổ sở lắm rồi. Mẹ không thể nào ích kỷ như vậy, không cho con nhận tổ quy tông, phần mộ ba của con không thể không có con trai đến bái tế."

Trình Kiêu nói: "Nhưng còn ba của con thì sao? Ông ấy đã nuôi con năm năm, con không thể không xem ông ấy là ba mình được, ông ấy cũng đang đợi con mỗi năm đến viếng mộ đấy"

Mẹ Trình nói: "Mẹ đâu có nói con từ ông ấn, thằng bé này, con đã có hai người ba đấy, mẹ không muốn con bất hiếu với bất cứ người ba nào cả. Đại Đồng là người đàn ông tốt, ông ấy luôn chăm sóc mẹ rất chu đáo, nhưng mẹ có lỗi với ông ấy, mẹ lại làm mất đứa con của mẹ và ông ấy, con bé Hiểu Mộng." Bà ấy nói đến đây, đã không kìm được mà khóc sướt mướt.

"Mẹ, mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ tìm được Hiểu Mộng" Trình Kiêu nhìn mẹ khóc, cũng không còn bối rối nữa, cuối cùng chuyện anh không muốn là để mẹ mình phải đau buồn.

Mẹ bệnh, có thể vì đau lòng mà sinh tâm bệnh.

Vãn Vãn im lặng đứng một bên, nghe mẹ Trình kể chuyện xưa, đáy lòng của cô trừ thở dài, thì chỉ còn là tiếc nuối. Người có tình nhưng không thể về với nhau, chuyện này có phải là chuyện đau khổ nhất thiên hạ đời người không?

Thật đáng tiếc.

"Trình Kiêu, mẹ mong con có thể nhận tổ quy tông, đây là tâm nguyện cả đời mẹ. Mẹ chỉ hy vọng, con có thể đứng trước mộ ba con thắp một nén nhang, dập đầu trước ông ấy một cái để ông ấy không còn tiếc nuối nữa. Ông nội của con cũng đã già rồi, nếu như ông ấy biết mình có đứa cháu như con, chắc chắn ông ấy sẽ vui vẻ lắm"

Trình Kiêu nhìn đôi mắt trông ngóng của mẹ Trình, cũng không nhẫn tâm từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-451.html.]

Ba ruột của anh là nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, nếu sự thật ông ấy bỏ rơi mẹ mình thì anh không do dự từ chối nhận người ba ruột này, nhưng thực tế, ba của anh vẫn rất mong mỏng đứa con trai như cậu ấy.

DTV

Nhưng trời trêu lòng người, vận mệnh trêu đùa bọn họ.

"Mợ, anh họ Trình Kiêu, em... Em sẽ nói chuyện này với ông ngoại, chắc ông ngoại sẽ vui lắm, chắc chắn là vậy."

Tiêu Luân Đạt không dám giấu chuyện này với ông ngoại của mình, vì chuyện này có muốn cũng không lừa được.

Nếu ông ngoại đã bảo cậu ta điều tra chuyện này rồi, thì chắc chắn ông ấy đã rất để ý đến huyện Nghi An.

Cậu ta che giấu chuyện này mới là cách làm ngu ngốc nhất, hành động này chẳng những lừa đối ông ngoại, còn có thể bại lộ, mọi chuyện sau đó, cậu ta không thể gánh nổi hậu quả.

Cậu ta đâu có đần.

Hơn nữa, cậu ta cũng rất mong Trình Kiêu có thể nhận tổ quy tông.

Sau khi Tiêu Luân Đạt ra ngoài, mẹ Trình nói với Trình Kiêu: "Đứa trẻ tên Luân Đạt này cũng là đứa bé tốt, sau này con nên đối xử tốt với thằng bé một chút, hai anh em các con... Dù sao cũng là anh em họ hàng."

Trình Kiêu chỉ mím môi, không nói gì, không ai biết đáy lòng anh đang suy nghĩ cái gì.

"Vãn Vãn, sau này mẹ Trình giao Trình Kiêu cho cháu đấy, cháu chăm sóc Trình Kiêu hộ mẹ được không?" Đột nhiên mẹ Trình nắm tay của Vãn Vãn, đặt lên tay của Trình Kiêu nói.

Vãn Vãn hơi giật mình, cô không rõ ý của mẹ Trình, hỏi lại: "Mẹ Trình, thím sẽ sống lâu trăm tuổi, cháu tin bệnh viện Bắc Kinh sẽ có cách chữa khỏe bệnh cho thím. Thím còn phải xem anh Trình Kiêu kết hôn, sinh con nữa mà"

Mẹ Trình lắc đầu, nói: "Thím cũng mong có thể thấy thằng bé kết hôn sinh con, nhưng sợ thím đợi không kịp. Tính cách của đứa trẻ Trình Kiêu này rất lạnh lùng, không có đứa bé gái này vừa ý nó cả. Mẹ Trình thích nhất là Vãn Vãn, sau này Vãn Vãn có đồng ý chăm sóc Trình Kiêu giúp thím được không?"

Mặt của Vãn Vãn đỏ lên, lúc này mà cô từ chối sẽ không thích hợp, nhưng chấp nhận cũng không được. Cô lúng túng ngồi ở đó, không biết trả lời thế nào.

Trình Kiêu thấy thái độ của Vãn Vãn lúng túng, vội nói: "Mẹ, mẹ nói gì thế? Vãn Vãn là em gái của con"

Mẹ Trình thầm nói trong lòng "con trai ngốc", nhưng khi bà ấy thấy Trình Kiêu vẫn chăm chú nhìn mình, cuối cùng bà ấy vẫn thu lại lời muốn nói trong đáy lòng.

Thật ra, bà ấy rất thích Vãn Vãn, sớm đã xem cô như con dâu của mình rồi. Bà ấy nhìn Vãn Vãn từ nhỏ đến lớn, sao không biết tâm tư của Vãn Vãn được, bà ấy biết Vãn Vãn có tình cảm khá đặc biệt với con trai mình, dù chuyện gì có liên quan đến thằng bé, con bé cũng rất nhiệt tình.

Bà ấy là người từng trải, sao mà không nhìn ra được chứ? Chỉ có thằng con trai ngốc của bà ấy mới không thấy thôi, dám mở miệng gọi con bé là em gái, sau này cố mà gánh cho tròn đấy.

Cô gái tốt như thế, nếu sau này bị người ta cướp mất rồi, để coi nó có khóc không?

Nhưng bà ấy suy nghĩ một chút, cũng không nói ra, sau này bà ấy hỏi Vãn Vãn lại cũng được.

Loading...