Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 453

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:06:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ Trình được ông cụ Tiêu đón đi đến chữa bệnh ở Bắc Kinh. Mặc kệ kết quả ra sao, ông ấy vẫn mong có thể chữa hết bệnh cho bà ấy.

Trước khi đi, mẹ Trình đã nhờ ông cụ Tiêu một chuyện.

"Bác này, cháu có thể chắc chắn một trăm phần trăm Trình Kiêu là con cháu nhà họ Tiêu, nhưng cháu vẫn mong bác có thể xét nghiệm DNA với Trình Kiêu. Cháu nghe nói cách này rất chuẩn xác, có thể điều tra ra cả số liệu, cũng để nhà họ Tiêu yên tâm rằng Trình Kiêu con ruột của Thắng Lợi.

Ông cụ Tiêu nói: "Không cần xét nghiệm làm gì, bác tin Trình Kiêu là đứa con của Thắng Lợi, cháu của bác."

Mẹ Trình lại nói: "Bác ạ, chúng ta tránh mấy chuyện phiền phức sau này, cháu mong bác nên xét nghiệm chút đi."

Đương nhiên bà ấy biết ông cụ sẽ không nghi ngờ gì, nhưng trong nhà họ Tiêu không chỉ có mình ông cụ, tránh sau này xảy ra chuyện và ngăn mềm miệng tất cả đám người kia, bà vẫn quyết định cho bọn họ xét nghiệm DNA trước.

Nếu đã có kết quả xét nghiệm rồi, sẽ có lợi cho tất cả mọi người.

Bà ấy không muốn con mình bước vào nhà họ Tiêu, còn bị người ta nghi ngờ dòng máu.

Tiêu Trường Chinh im lặng một lúc, ông ấy biết điều mẹ Trình đang lo lắng.

Nhà họ Tiêu vẫn còn anh em của ông ấy ở, có đám con gái của ông ấy. Nếu không xét nghiệm DNA, thật sự có thể xảy ra nhiều chuyện nghi ngờ như bà ấy nói.

Nhưng chuyện xét nghiệm này sẽ làm Trình Kiêu đau lòng, ngược lại không xét nghiệp sẽ phải gặp nhiều chuyện phiền phức trong tương lai.

Bây giờ, mẹ Trình đề nghị như vậy rồi, ông ấy cũng không muốn cháu trai mình bị người khác nghi ngờ.

"Được rồi, bác sẽ làm." Tiêu Trường Chinh đồng ý.

Trình Kiêu tự tiễn mẹ mình với ông nội đi, anh phải ở lại.

Anh còn phải tham gia kỳ thi Đại học, kỳ thi cuối kỳ cấp ba anh không tham gia. Lúc ấy, mẹ Trình đang hôn mê ở bệnh viện, nên anh không tâm trạng tham gia cuộc thi.

Khi đó, anh đã xin phép nghỉ, giáo viên rất thông cảm cho anh và đồng ý để anh yên tâm trở về chăm sóc mẹ của mình.

Chuyện thi cuối kỳ, để sau này hẳn nói.

Anh đợi được đến kỳ thi Đại học là tốt rồi, cũng may nhờ trường học dốc lòng quan tâm nên anh mới có cơ hội này.

Hơn nữa, trường học cũng biết Trình Kiêu là cháu trai của ông cụ Tiêu, thế nên làm sao họ dám làm khó dễ gì anh được?

Nhưng khi Trình Kiêu vẫn chưa khai giảng học kỳ hai, đã lập tức vào phòng hiệu trưởng để bắt đầu thi cuối kỳ, xem như là chặn họng mấy học sinh và giáo viên khác nhỉ?

Thành tích của Trình Kiêu khỏi phải nói, cực kỳ xuất sắc.

Số người có thể đứng cạnh tranh với anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đương nhiên trong đó có cả Tô Kiến Dân.

Nhưng điểm thi của Kiến Dân vẫn không bằng anh.

Tuy ngay từ đầu, từ khi Kiến Dân lên tiểu học đã liên tục nhảy lớp, học chung lớp với Trình Kiêu. Đó là vì Kiến Dân đã học chữ từ sớm các anh trai mình, sau khi anh ấy đến học cùng lớp với Trình Kiêu, lại không thể nào thi vượt qua điểm của anh.

Trình Kiêu rất cố gắng trong học tập, dù anh thường xuyên ra đồng làm việc, lên núi hái nhặt các món ăn rừng, nhưng thành tích học tập của anh vẫn đứng đầu trong danh sách toàn trường.

Kiến Dân muốn rượt theo anh nhưng vẫn không đuổi kịp, dù sao anh ấy cũng thua anh vài điểm, nên đứng vị trí thứ hai.

DTV

Lúc Vãn Vãn sắp bắt đầu kỳ thi cấp ba, Trình Kiêu cũng bắt đầu cuộc thi tốt nghiệp phổ thông đầy căng thẳng.

Trước kỳ thi Đại học, anh đã đến thăm phần mộ của ba Trình.

Anh cầm món ăn mà ba Trình thích nhất lên núi.

Anh nói trước phần mộ của ba Trình rằng: "Ba à, con đến thăm ba đây. Con sắp thi tốt nghiệp phổ thông rồi, sau kỳ thi Đại học là phải về Bắc Kinh. Nhưng ba yên tâm nhé, mỗi năm con sẽ về thăm ba, con cũng sẽ không quên ngày giỗ của ba đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-453.html.]

Rồi anh còn bảo đảm: "Ba ơi, ba yên tâm đi, con sẽ tìm mọi cách tìm ra em gái, con sẽ nhờ ông nội tìm giúp"

Anh nói rất nhiều với ba Trình.

Tình cảm của Trình Kiêu và ba Trình rất tốt, anh không từ mặt ba Trình chỉ vì chuyện ba Trình là cha dượng của mình.

Từ nhỏ, ba Trình đã đối xử với anh rất tốt, anh mãi mãi sẽ khắc ghi trong lòng.

Hôm nay, anh sắp phải tham gia cuộc thi tốt nghiệp phổ thông, sau đó anh sẽ về Bắc Kinh.

Anh đã nhắm một ngôi trường ở Bắc Kinh rồi.

Mùa hè, năm 1984.

Vân Vãn bắt đầu tham gia kỳ thi vào cấp ba, cùng lúc đó, Trình Kiêu bắt đầu thi Đại học.

Vãn Vãn và Trình Kiêu bước vào kỳ thi trong cùng một năm, một người bước vào kỳ thi vào cấp ba, một người khác tham gia kỳ thi Đại học đầu đời của mình.

Kỳ thi này không gây áp lực gì với Vãn Vãn, dù sao nó cũng là kỳ thi cấp ba mà thôi. Trong các trường học ở huyện, đã có sẵn tỷ lệ học sinh được lên lớp, thành tích của Vãn Vãn lại rất tốt, nên không cần lo lắng quá nhiều.

Nhưng Trình Kiêu cũng hơi lo lắng một chút, anh muốn thi vào trường Bắc Kinh, một là anh ấy đang suy nghĩ cho con đường tương lai của mình, chuyện này anh đã nói với Vãn Vãn rồi, anh đề nghị cô hãy cùng thi vào Đại học Bắc Kinh. Một nguyên nhân khác anh chọn Đại học Bắc Kinh vì ông nội và mẹ của anh đều ở đó.

Kỳ thi cấp ba và kỳ thi Đại học không bắt đầu cùng một lúc, hai kỳ thi cách nhau vài ngày. Thi cấp ba bắt đầu trước, trong ngày này Vãn Vãn đã rời khỏi giường rất sớm, dọn dẹp tất cả, rồi chuẩn bị tài liệu đầy đủ.

Bên kia, Tô Cần đứng bên ngoài bắt đầu giục cô "Vãn Vãn chưa xong à? Hai ba con mình cần đi đấy"

Tiếng của Vãn Vãn từ trong phòng vọng ra: "Con biết rồi, con ra ngay!" Cô vội vã đi ra ngoài.

"Ăn sáng rồi hẳn đi, bây giờ còn sớm lắm. Nếu không ăn sáng, làm sao có sức thi cử chứ?" Lục Tư Hoa gọi hai ba con lại.

Vãn Vãn đưa mắt nhìn đồng hồ, đúng là còn rất sớm đến cuộc thi, ăn một bữa sáng chắc chắn dư dả thời gian.

Bữa sáng hôm nay mẹ nấu rất nhiều món, mẹ nói nấu mấy món này để tạo dinh dưỡng thêm cho não cô, rồi thi tốt một chút.

Kiến Dân ở một bên nói: "Hôm nay, anh đưa em đi thi nữa, kỳ thi Đại học của anh chưa bắt đầu nên có thể đi cùng với Vãn Vãn."

"Anh sắp thi tốt nghiệp phổ thông rồi, sao không chịu ở nhà ôn tập đi?"

"Học tập phải thường xuyên chứ không phải tạm thời, mà đợi nước đến chân mới nhảy. Trọng tâm anh đã nắm vững, có nên chắc chắn sẽ thi được"

Vãn Vãn âm thầm giơ thẳng ngón cái với anh út của mình, đúng là anh út của cô, đáng khen.

Tô Cần nói: "Kiến Dân với Vãn Vãn chắc không cần ba mẹ quan tâm rồi nhỉ."

Xem đi, mấy đứa con nhà ông Ngô sát vách cũng tốt lắm, có bao nhiêu đứa trẻ cùng tuổi hai đứa ở nhà khác, không cần phụ huynh quan tâm như thế này chứ?

Bọn nhỏ đó thì sẽ không bao giờ làm bài tập sáng ngày mai, nếu người lớn không kiểm tra bài tập hôm nay, cũng vì bằng cấp học của ba mẹ trong nhà cũng không cao, muốn dạy bọn nhỏ cũng dạy không được, cuối cùng họ chỉ đành nhìn thành tích của con cái để xác định thực lực của chúng.

Ai cũng nói con cái nhà ông Tô, đứa nào đứa nấy không cần người lớn lo lắng.

Câu này nói không đúng à?

"Mấy đứa con trong nhà có bao giờ làm ba mẹ lo lắng đâu chứ? Từ Kiến Quốc đến Vãn Vãn, đều khiến ba mẹ thấy rất yên tâm" Lục Tư Hoa cũng cảm thấy con cái của mình cũng bớt lo rồi.

Vãn Vãn với Kiến Dân nghe xong, lại nhìn nhau, họ phát hiện vẻ mặt của ba mẹ mình đang toát lên một nét kiêu ngạo.

Hai người che miệng cười thầm, anh em họ thật sự ngoan đã làm ba mẹ yên tâm, ai trong họ cũng rất ngoãn nghe lời.

Không có nhà hàng xóm nào không hâm mộ họ cả.

"Con ăn xong chưa? Ba con mình mau đi thôi, phải đến trường thi đi dạo để làm quen cảnh vật xung quanh." Tô Cần lại giục.

Loading...