Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 454
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:06:49
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vãn Vãn nói: "Cảnh vật xung quanh đó con đã quen từ lâu rồi, con và anh Trình Kiêu đã đến xem tình hình trường thi trong trường cấp hai ở huyện này rồi, thậm chí con đã tìm được phòng nào mình thi nữa cơ, vì vậy con cứ rờ rà cũng chả làm sao"
"Nhưng chúng ta vẫn phải đến sớm chút chứ, ai biết có tình hình đột ngột gì xảy ra không. Ba con mình đi sớm một xíu, dù phải đợi cũng yên tâm hơn" Tô Cần nói.
Vãn Vãn đã ăn sáng xong, mang cặp lên lưng: "Vậy chúng ta đến đó sớm chút, con cầm sách theo, đến đó còn có thể ôn lại"
"Vãn Vãn, con đã chuẩn bị thẻ học sinh chưa?" Lục Tư Hoa hỏi.
"Con cầm theo rồi, con còn kẹp vào trong sách nữa" Cô đã kiểm tra qua một lần rồi, tài liệu vật dụng cần đã có đủ.
Thật ra, tuy Vãn Vãn không đến mức căng thẳng, nhưng cũng có chút lo lắng.
Không phải cô căng thẳng vì sợ bản thân thi tệ, cô không sợ chuyện này, thành tích của cô ra sao cô biết rõ. Cô căng thẳng vì đây là kỳ thi lên cấp ba đầu tiên của cô.
Kiếp trước, cô bị bệnh nên không thể tham gia kỳ thi cấp ba được, cô vẫn luôn tự học ở nhà. Đến khi thi kỳ Đại học cũng thể, cô vẫn chưa từng tham gia trực tiếp cuộc thi nào trong trường thi.
Cô khát khao có cơ hội thi ở trên trường học hơn bất cứ ai khác, như chuyện thi lên cấp ba và kỳ thi Đại học quan trọng nhất trên đời, càng khiến cô quan tâm nhiều hơn.
Cũng bởi vì quan tâm, cho nên cô mới căng thẳng.
Còn có chút sốt ruột.
Lúc cô đến trường thi cấp hai, cô gặp Trình Kiêu đang đợi cô ở cổng.
"Trình Kiêu, cháu cũng đến à?" Tô Cần thấy Trình Kiêu cũng hơi bất ngờ.
Trình Kiêu nói: "Hôm nay là ngày Vãn Vãn thi vào cấp ba, đoạn thời gian quan trọng như vậy sao cháu không đến chứ! Vãn Vãn, em cố lên nhé, anh Trình Kiêu ở ngoài sẽ cổ vũ cho em."
"Đứa bé Trình Kiêu này tốt thật đấy, mỗi một cuộc thi mà Vãn Vãn tham gia, chỉ cần thằng bé rảnh rỗi lập tức sẽ đi cùng.
Từ nhỏ đến cấp hai, bây giờ đến thi cấp ba cũng thế." Lục Tư Hoa khá vừa ý với cách hành xử của Trình Kiêu.
"Vãn Vãn, còn một ít thời gian nữa sẽ đến cuộc thi cấp ba, em còn chỗ nào không hiểu cứ hỏi anh"
Kiến Dân ở bên cạnh nói: "Anh Trình Kiêu này, Văn Vãn sắp thi đến nơi rồi, dù thật sự có gì không hiểu thì bây giờ có hỏi cũng không kịp. Thêm vào đó, chẳng phải có em ở đây sao? Dù Vãn Vãn không hiểu chỗ nào, em đã giảng lại cho em ấy cả rồi"
Trình Kiêu: "...
Lục Tư Hoa than: "Đứa bé này, Trình Kiêu chỉ quan tâm Vãn Vãn thôi. Con có biết, lời vừa rồi có biết khiến cho Trình Kiêu bối rối nhiều lắm không?"
Vãn Vãn nói: "Anh Trình Kiêu, không cần đâu. Em đã ôn lại tất cả kiến thức mình học rồi" Cô nhìn anh út của mình, rồi nói tiếp: "Anh Trình Kiêu, em có chuyện muốn nói riêng với anh, anh em ta qua chỗ kia nói đi."
Cô kéo tay Trình Kiêu, chạy đến cái đình nhỏ dùng để cho các học sinh qua đây sẽ ôn bài, đọc sách.
Tô Kiến Dân muốn gọi hai người lại, nhưng anh ấy bị Lục Tư Hoa gọi lại: "Kiến Dân, con định làm gì thế?"
Tô Kiến Dân nhìn Vãn Vãn kéo tay Trình Kiêu chạy sang bên kia, lông mày cũng nhăn chặt lại có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi, anh ấy nói: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ không phát hiện à?"
"Phát hiện cái gì?" Lục Tư Hoa mang gương mặt nghi ngờ hỏi.
Tô Kiến Dân chỉ vào bên đó, nói: "Dường như Trình Kiêu thích Vãn Vãn, hai người cẩn thận chứ không Trình Kiêu bắt cóc Vãn Vãn mất đấy"
Anh ấy đã nhìn ra ánh mắt của Trình Kiêu nhìn Vãn Vãn không bình thường, ánh mắt này khác với cách anh trai hàng xóm nhìn em gái nhà bên, mà là ánh mắt của đàn ông nhìn người con gái mình thích.
Em gái sắp bị cướp mất rồi, sao ba mẹ không lo lắng chút nào thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-454.html.]
Tô Cần vẫn chưa hiểu chuyện gì, lúc nãy ông ấy vừa mới ra ngoài mua nước, quay về lại bắt gặp Kiến Dân đang nói chuyện Vãn Vãn với vợ mình, mới hỏi lại: "Vãn Vãn với Trình Kiêu sao thế?"
"Kiến Dân nói, hình như Trình Kiêu thích Vãn Vãn nhà mình đó." Lục Tư Hoa ghé vào tai Tô Cần, thì thầm.
"Thích thì kệ chứ, đâu phải chuyện gì to tác." Tô Cần cũng không quan tâm cho lắm"
Hai mắt của Tô Kiến Dân mở to nhìn hai người, sao ba mẹ chẳng sốt ruột chút nào thế? Không phải ba mẹ nhà người ta đều lo lắng con gái của mình bị người ta lừa mất à? Sao ba mẹ mình chẳng nóng vội xíu nào vậy?
Tô Cần nói xong, đột ngột ngẩng đầu lên hỏi: "Kiến Dân, vừa rồi con nói gì? Trình Kiêu thích Vãn Vãn á hả?"
Tô Kiến Dân thầm nghĩ, giờ ba mới tiêu hóa được tin tức đó à? Anh ấy còn tưởng ba mình không quan tâm chứ.
"Đúng thế đấy, chắc chắn Trình Kiêu thích Vãn Vãn rồi, con thấy ánh mắt của anh ấy nhìn Vãn Vãn rất khác lạ."
Anh ấy cũng chỉ mới phát hiện ra thôi, trước đây cũng không để ý nên không phát hiện. Nói đúng hơn là trước đây, thái độ của Trình Kiêu nhìn Vãn Vãn rất bình thường, nó toàn là thái độ của anh trai hàng xóm đối xử với em gái nhà bên. Nhưng vừa rồi, đột nhiên anh ấy phát hiện tất cả mọi thứ đã thay đổi.
Còn phát hiện được hình như em gái cũng trưởng thành rồi, không còn là em gái nhỏ bé, mềm mại của họ trước kia nữa. Vãn Vãn đã mười lăm tuổi rồi, qua ba năm nữa, em gái cũng sẽ trưởng thành.
Nếu thật sự con bé muốn hẹn hò hay gì đó, thì họ có nên xen vào hay không?
Không được đâu, sao có xen vào được chứ? Anh ấy chỉ là anh út của cô, cô tìm bạn trai kiểu gì thì anh ấy xen vào làm sao được?
Hơn nữa, bây giờ Vãn Vãn vẫn còn nhỏ đó, cô chỉ mới mười lăm tuổi thôi.
Tuổi nhỏ thế, yêu đương cái gì?
Còn nữa, Trình Kiêu cũng lớn quá, ít nhất đã hai mươi hai tuổi, sao có thể hẹn hò Vãn Vãn được. Không thích hợp xíu nào hết.
Trình Kiêu già lắm rồi.
Nếu Trình Kiêu biết Kiến Dân nghĩ anh như thế, chắc chắn sẽ khóc. Anh chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi, già chỗ nào?
"Thế Vãn Vãn thì sao? Vãn Vãn có thích thằng bé đó không?" Tô Cần nhíu mày, suy nghĩ chuyện này.
Tô Kiến Dân nói: "Con thấy hình như Vãn Vãn có thái độ khác với Trình Kiêu, nhưng có thể con bé cũng thích anh ấy xíu đó"
Vãn Vãn đối xử tốt với Trình Kiêu hơn cả anh trai ruột của mình đó, anh ấy nghĩ đến đây thôi đã thấy chua chát rồi. Anh ấy là anh ruột của cô, sao lại bị đối xử thiếu tình thương hơn anh trai nuôi hàng xóm được thế hả?
Anh ấy càng nghĩ càng không muốn cho Vãn Vãn về chung nhà với Trình Kiêu, vì anh ấy cảm thấy Trinh Kiêu không xứng với em gái mình, tuổi tác của hai người chênh lệch nhau rất lớn, lỡ nhau sau này Văn Vãn bị bắt nạt phải làm sao?
Thêm vào đó, ba ruột của Trình Kiêu thuộc một dòng họ lớn, nhà ở tận Bắc Kinh. Sau này, Vãn Vãn gả đến đó xa lắm, anh ấy thấy lo.
DTV
Không còn giống chuyện Vãn Vãn gả gần, đến thôn Hạ Hà như trước đây, lỡ như Vãn Vãn có bị sỉ nhục đánh đập thì ba anh em họ còn có thể ra mặt, chống lưng cho cô.
Anh ấy càng nghĩ càng thấy không thể được.
Tô Cần nói: "Ba xem Trình Kiêu như cháu trai, sao thằng nhóc này lại có ý với Vãn Vãn nhà ta rồi? Tên nhóc thôi tha, để coi ba.."
Đột nhiên ông ấy sốt ruột hẳn lên, con gái bảo bối mềm mại ngọt ngào của mình chỉ mới mười lăm tuổi thôi, sao để cho tên nhóc khác bắt cóc được chứ? Ông ấy có cảm giác như cải trắng mình vất vả chăm sóc lớn lên, lại bị heo rừng cướp mất vậy.
Ông ấy muốn chạy sang hỏi Trình Kiêu, nhưng đã bị Lục Tư Hoa giữa tay lại, hỏi: "Anh định làm gì đấy?"
"Vãn Vãn bị người ngoài đào góc tường cướp mất rồi, em không sốt ruột sao?"
Lục Tư Hoa hỏi: "Anh nóng ruột cái gì? Trình Kiêu là đứa bé ra sao, anh không hiểu à? Dù bọn nhỏ hẹn hò thì đã sao? Chẳng lẽ Trình Kiêu không xuất sắc? Vãn Vãn gả cho thằng bé, anh không yên tâm à?"