Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 456

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:06:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đương nhiên, anh không mong Vãn Vãn đến học Bắc Kinh chỉ vì anh, nhưng khi nghe em nói thế, anh rất vui. Thì ra, trong lòng Vãn Vãn ngoại trừ ba mẹ và các anh trai của em, anh được đặt vị trí đầu tiên" Trình Kiêu nói xong, lại tiến lên một bước.

Vãn Vãn nở nụ cười: "Đương nhiên, em đặt anh Trình Kiêu trong lòng, vì anh Trình Kiều là anh trai của em mà."

Trình Kiêu nói: "Anh... Chỉ là anh trai Trình Kiêu của em thôi sao?" Em không thể cho anh thân phận khác à?

Những lời này, anh không thốt thành lời.

Vãn Vãn vẫn còn nhỏ, cô chỉ mới mười lăm tuổi. Dù trong lòng anh suy nghĩ khác, nhưng anh không thể đứng trước mặt cô thốt ra được.

Một đứa bé mới mười lăm tuổi thì biết cái gì? Hay anh cứ để cô xem bản thân là anh trai đi nhỉ? Anh sẽ đợi khi Vãn Vãn trưởng thành, lên Đại học rồi, anh mới tìm cách theo đuổi cô.

Anh lén lút giấu kế hoạch theo đuổi vợ này trong l*иg ngực, không nói ra.

DTV

Đương nhiên, Vãn Vãn không biết Trình Kiêu suy nghĩ cái gì, trong suy nghĩ của cô chưa bao giờ nghĩ Trình Kiêu đang nhắc về tình yêu. Cô chỉ cảm giác mình còn nhỏ, dù tâm hồn lớn tuổi, nhưng sinh lý của cô vẫn còn nhỏ lắm, có rất nhiều chuyện không phải độ tuổi bây giờ cô suy tính được.

Hơn nữa, cô không lo lắng về mấy chuyện đó.

"Anh Trình Kiêu, khi anh thi Đại học xong thì sẽ lập tức về Bắc Kinh hả? Anh sẽ nhận tổ quy tông nhỉ?" Cô nhắc đến nhận tổ quy tông không chỉ nói về chuyện mối quan hệ m.á.u mủ, mà chuyện phải ghi tên vào gia phả.

Cô biết rõ họ Tiêu là một dòng họ lớn, chắc chắn sẽ có gia phả. Chuyện này không phải chỉ là chuyện nhận họ hàng với nhà họ Tiêu, mà phải ghi tên Trình Kiêu vào dòng họ và dời hộ khẩu của anh về đó luôn.

Từ năm trước, khi Trình Kiêu nhận người thân đã có thể dời hộ khẩu về đó, lúc đó mẹ Trình cũng đã được chuyển đến bệnh viện ở Bắc Kinh rồi.

Nhưng Trình Kiêu không muốn, suy nghĩ của anh rất đơn giản, nhà họ Trình nuôi và bảo vệ cho anh nhiều năm rồi. Nếu không nhờ ba Trình bảo vệ anh, mà mẹ Trình chưa lập gia đình mà mang thai, thì sẽ gặp chuyện rất nghiêm trọng, Trình Kiêu cũng sẽ bị ảnh hưởng, chứ làm gì có được anh bây giờ?

Cộng vào đó, Trình Kiêu đã nói, anh muốn ở với ba Trình nửa năm, vì sau khi về Bắc Kinh anh không thể thường xuyên đến thôn Nghi An thăm ba Trình được nữa.

"Đúng rồi, ông nội đã giục anh rất nhiều, ông ấy nói các trưởng lão trong tộc cũng muốn gặp anh, họ còn phải sửa đổi tên cho anh."

Anh họ Tiêu, chứ không còn họ Trình nữa.

Chuyện mấy trưởng lão bên kia muốn gặp anh thì anh hiểu được, dù sao từ khi ba ruột của anh chưa kết hôn đã hy sinh, họ xem như tuyệt hậu, bây giờ phát hiện có anh rồi nên anh trở thành cháu trai duy nhất trong dòng họ.

Đương nhiên phải đổi tên anh về, chuyện này rất gấp, mặc kệ anh không chút nào nôn nóng nhưng vẫn phải làm.

"Sau này em không thể gọi anh là anh Trình Kiêu rồi em nhỉ? Phải gọi là Tiêu Trình?" Vãn Vãn thì thầm hỏi anh.

"Nếu em quen gọi thế thì cứ giữ gọi anh Trình Kiêu đi, cũng có thể gọi anh là Tiêu Trình" Trình Kiêu cảm thấy tên cũng chỉ là cách gọi, dù gọi anh là Trình Kiêu hay Tiêu Trình gì cũng được cả.

Vãn Vãn bật cười: "Thế về sau, em gọi anh là anh Tiêu."

Trình Kiêu vươn tay lên đặt lên đầu tóc cô, lại nhẹ nhàng xoa hai cái, nói: "Em thích gọi sao thì gọi thế, thật ra anh vẫn thích em gọi mình là anh Trình Kiêu hơn."

Cách xưng hô này chỉ riêng mình anh có thể nghe, sau này anh có đổi tên cũng không có ai gọi anh là Trình Kiêu nữa, nếu Vãn Vãn thích gọi anh như thế, anh rất mừng.

"Thế em gọi anh là anh Kiêu, lái âm ‘Tiêu". Vãn Vãn vẫn cảm thấy sau này Trình Kiêu đổi họ, nhận tổ quy tông, cô không thể gọi anh là Trình Kiêu được nữa.

Đến khi ông nội Tiêu nghe được, có phải sẽ khiến ông ấy rất đau lòng không? Cô vẫn nên gọi anh là anh "Kiêu" vậy.

Lúc trước, cô cũng hay gọi anh thế, sau này sửa lại thành "anh Trình Kiêu" rồi cô cũng quên mất.

"Vãn Vãn, được rồi cuộc thi sắp bắt đầu. nếu em có thể tham gia kỳ thi Đại học sớm chút thì tốt quá rồi, mà nếu không được cũng không sao, dù sao anh vẫn sẽ đợi em ở Bắc Kinh ba năm tới"

Vãn Vãn xòe tay ra nói với anh nói: "Được rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Bắc Kinh vào ba năm sau, đến lúc đó em không còn cô gái nhỏ nữa mà thành thiếu nữ rồi"

Ba năm sau, cô mười tám tuổi, lúc đó cũng trưởng thành, không cần phải dùng kế mình là trẻ con, nên cô cũng làm được một ít chuyện của người trưởng thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-456.html.]

"Thế anh Kiêu, đợi em nhé, chúng ta sẽ học chung với nhau, được không?"

"Được."

Hai bàn tay họ vỗ vào nhau, mười ngón tay chạm vào mười ngón của đối phương giống như hôn.

Ở phía sau, góc độ Tô Cần nhìn sang chỉ thấy hai đứa bé đang cười vui vẻ, nắm lấy tay nhau.

Ánh mắt của Tô Cần hơn trợn tròn, ông ấy cảm thấy hình ảnh này hơi lóa mắt, dường như ông ấy muốn xông vào, nhưng lại bị Lục Tư Hoa nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.

Bà ấy nói: "Anh định làm gì nữa đấy?"

Tô Cần chỉ vào hai người họ, nói: "Bọn nhỏ... Bọn nhỏ kìa..."

"Được rồi là bọn nhỏ, anh tưởng em không thấy à. Hơn nữa, bọn nhỏ chẳng làm gì cả chỉ nắm tay nhau thôi, không có xảy ra chuyện gì hết." Khóe miệng Lục Tư Hoa kéo lên nụ cười tươi rói.

Bà ấy sợ con rể Trình Kiêu này, không chạy nổi rồi.

Tô Kiến Dân nhìn chăm chú vào Trình Kiêu giống như Trình Kiêu cướp mất em gái của anh ấy vậy, thiếu điều bước đến đ.ấ.m cho anh hai đ.ấ.m thôi.

Dù anh ấy cảm thấy Trình Kiêu rất xứng với Văn Vãn, nhưng xứng thì sao, đáy lòng anh ấy vẫn cảm thấy rất chua.

Anh ấy rất rất khó chịu khi nghĩ đến sau này trong lòng em gái phải có thêm một người nữa, rồi họ phải chia sẻ tình thương của em cho người đó.

Mặc dù người kia lại chính là người lớn lên cùng với anh trai mình, đáy lòng của anh ấy vẫn cảm thấy rất khó chịu!

"Vãn Vãn em nên vào trường thi rồi, nếu chậm chút nữa sẽ trễ đó." Bên kia, Trình Kiêu nhắc cô.

Khóe môi Vãn Vãn cong lên thành nụ cười ấm áp, cô cười híp mắt, nghĩ thầm có người quan tâm thật sự rất tốt.

À, mà từ còn nhỏ cô đã được người này quan tâm như thế rồi.

"Anh Kiêu, em sắp vào trường thi rồi, anh cổ vũ em đi!" Cô làm động tác cố gắng.

Trình Kiêu vươn nắm tay ra, rồi giơ lên: "Cố gắng lên Vãn Vãn, em giỏi nhất, anh Kiêu sẽ rất hãnh diện vì em!"

Một tiếng chuông vang lên, Vãn Vãn oai vệ, dũng cảm, hiên ngang, bước vào trường thi.

Không chỉ có Trình Kiêu đứng bên kia nhìn cô, Tô Cần, Lục Tư Hoa và Tô Kiến Dân cũng đứng thẳng ở đó, đưa mắt nhìn Vãn Vãn.

Trước khi Vãn Vãn vào trường thi còn quay đầu vẫy tay với bọn họ.

Khóe miệng của Trình Kiêu không tự giác cong lên một nụ cười, lại khiến Tô Cần và Tô Kiến Dân đứng bên cạnh thấy chói mắt.

"Trình Kiêu, cháu qua đây chú nói chuyện chút!" Đột nhiên, Tô Cần gọi Trình Kiêu đến.

Trình Kiêu âm thầm ngạc nhiên, đột nhiên anh cảm thấy ánh mắt của Tô Cần hơi đáng sợ, giọng điệu cũng không thích hợp.

Lục Tư Hoa muốn chặn lại nhưng không kịp, Tô Cần đã dẫn Trình Kiêu đến chỗ gần đó.

Tô Kiến Dân nhìn hành động của ba mà vui mừng, anh ấy nở nụ cười híp cả mắt.

Nhưng đột nhiên anh ấy cảm thấy ở bên cạnh hơi lạnh, đành quay sang nhìn, đập vào mắt anh ấy là đôi mắt của mẹ đang nhìn mình, hơi nheo lại đầy nguy hiểm.

Trình Kiêu bị Tô Cần gọi đi, người vui mừng nhất không ai khác ngoài Tô Kiến Dân.

Cuối cùng, anh ấy cũng thấy sự công bằng trong lòng mình, nếu như Trình Kiêu thật sự cướp Vãn Vãn đi rồi, mà họ không thể hiện gì hết có phải thuận lợi cho anh quá không?

Vãn Vãn là báu vật nhà ông Tô đấy, đâu phải đứa bé bỏ cù bơ cù bất không ai thương yêu đâu.

Loading...