Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 457
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:06:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Tư Hoa chỉ nghĩ, tính cách của con rể Trình Kiêu này thật sự rất tốt, xứng đáng để Vãn Vãn tựa vào. Mặc dù tuổi tác khác biệt hơi lớn, hai đứa nhỏ chênh lệch hơn bảy tuổi nhưng khoảng cách không phân biệt được tình yêu của con người, hơn thế nữa bà ấy thấy Trình Kiêu rất quan tâm chăm sóc Văn Vãn, sau này bà ấy không sợ Vãn Vãn bị người ta bắt nat.
Mà chuyện quan trọng nhất là Vân Hương rất yêu thích Vãn Vãn, cho nên không thể nào xảy ra mâu thuẫn giữa mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu được.
Ông cụ Tiêu cũng rất yêu thương Vãn Vãn, đương nhiên tương lai Vãn Vãn sẽ không bị người ta coi thường. Trong mối hôn nhân này, dù nhìn ở khía cạnh nào thì bà ấy cũng cảm thấy rất tốt đẹp.
Còn về chuyện tuổi tác gì đó, Vãn Vãn vẫn còn quá nhỏ để nhắc tới yêu đương, có lẽ thằng bé Trình Kiêu cũng sẽ đợi chứ không bắt trái tim nhỏ bé của Vãn Vãn ngay bây giờ luôn đâu.
Bọn họ có thể giả vờ như không biết gì cả, chẳng phải đây là một mối lương duyên tốt nhất rồi sao?
Khi bà ấy thấy chồng mình muốn dẫn Trình Kiêu ra nói chuyện riêng, ban đầu bà ấy còn sợ chồng mình sẽ bắt nạt Trình Kiêu, nhưng sau nghĩ bà ấy nghĩ lại thì cũng phát hiện ông xã mình không đến mức ngu như thế.
Có một đứa con rể tốt như vậy, ông ấy dẫn ra ngoài nói chuyện riêng chắc là bàn chút chuyện đàn ông thôi nhỉ?
Nếu thế, lỡ bà ấy đến xen vào thì không tốt lắm. Chẳng những sẽ làm cho chồng mình mất mặt, còn thể hiện không tôn trọng Trình Kiêu nữa.
Vì vậy, bà ấy lập tức làm lơ đi.
Dù chồng mình với Trình Kiêu có nói gì đi nữa, bà ấy vẫn sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
"Mẹ này, mẹ không lo ba đánh Trình Kiêu à?" Tô Kiến Dân đi đến, thì thầm hỏi Lục Tư Hoa.
Lục Tư Hoa nhìn thoáng qua đứa con trai nhỏ của mình, thằng bé này tưởng bà ấy không biết nó đang nghĩ gì sao?
Bà ấy nói: "Người muốn đánh thằng bé Trình Kiêu nhất chắc chắn là con nhỉ? Nếu như con có thể đánh thằng bé, thì mẹ cũng rất ủng hộ."
Tô Kiến Dân kêu lên: "Mẹ, mẹ thật sự là mẹ của con à? Mẹ biết con đánh không lại anh ấy. Trình Kiêu đã theo ông cụ Tiêu học võ lâu rồi, làm sao con đánh thắng anh ấy được chứ? Người có thể đánh anh ấy chỉ có mình anh hai thôi, còn những người khác không ai đánh lại anh ấy đâu."
Đúng như lời Tô Kiến Dân nói, võ công của Trình Kiêu không phải chỉ mang danh ra khoe với đời, từ nhỏ anh đã theo ba Trình đi săn, cơ thể săn chắc sẵn. Lớn lên, khi ông cụ Tiêu xuống thôn Hạ Hà, anh bắt đầu được ông cụ Tiêu dạy học võ, cơ thể anh khỏe thế nào cần bàn cãi nữa, đúng là người bình thường không thể đánh lại.
Tô Kiến Dân biết bản thân chỉ là một thiếu niên bình thường, còn thuộc khoa văn, cho nên vốn dĩ anh ấy đã là một học sinh yếu ớt, nho nhã rồi. Làm sao, anh ấy có thể đánh nhau với một con người suốt năm chạy vòng vòng trên chân núi chứ?
"Con biết như thế rồi còn muốn gì nữa? Ba của con không đánh thằng bé đâu" Lục Tư Hoa nhìn con trai nhỏ của mình, nhỏ nhẹ nói.
"Sao mẹ biết ba sẽ không đánh anh ấy ?" Tô Kiến Dân cũng thấp giọng, hỏi lại.
Lục Tư Hoa nói: "Bởi vì thằng bé là em rể tương lai của con, cũng là con rể tương lai của mẹ với ba con và là chồng tương lai của Vãn Vãn, nhiêu đó thôi cũng đủ biết ba của con sẽ không đánh thằng bé rồi. Chắc là ba của con chỉ muốn xác định rõ ràng thằng bé đang có tình cảm thế nào với Vãn Vãn thôi, rồi sau đó khuyên một hai câu để thằng bé đừng phụ bạc Vãn Vãn là xong"
"Thì ra là thế à?" Tô Kiến Dân bất ngờ, không dám tin.
Lục Tư Hoa Nói: "Không thể thì còn làm gì được nữa? Chuyện này là việc người làm ba mẹ như chúng ta nên lo lắng. Ba với mẹ rất thích Trình Kiêu, có một con rể tốt như thế, ba mẹ phải đi đâu mà tìm đây? Thắp đèn l*иg đi tìm cũng khó kiếm lắm đấy"
Tô Kiến Dân nghe vậy, hình như cũng hiểu ra rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-457.html.]
"Con không thích Trình Kiêu sao?"
Tô Kiến Dân lắc đầu, nói: "Làm sao không thích được, Trình Kiêu thật sự rất xứng làm chồng của Vãn Vãn. Con người này vừa thông minh, vừa nặng tình, còn đối xử với Vãn Vãn rất tốt, gia thế cũng ổn định, người đàn ông tốt như thế biết đi đâu mà tìm. Nhưng mà..."
"Nhưng mà con ghen với thằng bé, đúng không?" Sao Lục Tư Hoa lại không biết tên nhóc này đang âm thầm nghĩ gì chứ? Bà ấy chắc chắn thằng bé đang âm thầm nghĩ em gái mình sắp bị người khác cướp đi em rồi, nên cảm thấy rất khó chịu đây mà.
Tô Kiến Dân trợn mắt há mồm, tâm trạng của mình đã bị mẹ đoán ra rồi à?
Đúng như Lục Tư Hoa đoán, Tô Cần gặp Trình Kiêu cũng không có chuyện gì khác ngoài việc về Văn Vãn.
Có người từng nói với ông ấy rằng, có lẽ Trình Kiêu thích Vãn Vãn, cho nên những chuyện như thế ông ấy cũng phải nói rõ ràng cho Trình Kiêu hiểu.
Ông ấy muốn hỏi chắc chắn rằng, thằng bé có thật sự yêu Vãn Vãn không? Nếu thằng bé yêu thật, thì chuyện này phải nói rõ hơn, ông ấy dặn thằng bé phải đối xử với Vãn Vãn thế nào, người làm ba mẹ như họ làm sao cứ để mọi chuyện mơ hồ như thế này được đây?
"Cậu.." Trình Kiêu thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô Cần, đáy lòng có chút run sợ.
Mình đã chọc giận gì ba Tô rồi sao? Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết bản thân đã mắc lỗi chỗ nào.
Gần đây, anh rất biết điều, ngoại trừ việc học tập ra, đợi kỳ thi Đại học thì thời gian rảnh rỗi sẽ đến gặp Vãn Vãn, quan tâm về tình hình học tập của cô.
Mỗi lần anh đến tìm Vãn Vãn, ba Tô cũng không có phản ứng gì nhiều, ông ấy vẫn luôn cười vui vẻ. Thậm chí, còn bảo anh ở lại nhà ăn cơm chung với gia đình.
"Trình Kiêu, có phải cháu thích Vãn Vãn không?" Đôi mắt của Tô Cần nhìn chăm chú vào Trình Kiêu, xem xét toàn bộ sự thay đổi trên khuôn mặt của anh, chỉ cần anh chối thì ông ấy sẽ quay đầu rời đi ngay.
Trình Kiêu giật mình, chẳng lẽ biểu hiện của bản thân mình rõ ràng đến vậy sao? Anh đã rất cẩn thận giấu tâm trạng của mình lại rồi mà, sao lại bị người ta phát hiện thế?
Anh cũng không biết, một xíu tâm tư đó của mình không phải bị Tô Cần với Lục Tư Hoa phát hiện mà là bị em vợ Tô Kiến Dân của mình phát hiện.
"Cháu có thích con bé hay không? Cháu cứ thoải mái trả lời đi" Tô Cần hỏi lại.
Trình Kiêu rút lại biểu cảm khϊếp sợ của mình, dù đáy lòng và tinh thần có bồn chồn ra sao, anh cũng không dám phủ nhận bản thân đã có tình cảm với Vãn Vãn. Lỡ như anh phủ nhận, sau này ba Tô không cho anh cơ hội nữa làm sao đây?
Anh quyết định mặc kệ ông ấy có cho hay không, anh phải nói rõ ràng ngay bây giờ.
Anh không dám nói trước mặt Vãn Vãn, vì cô còn quá nhỏ, cô chỉ mới mười lăm tuổi, cho nên dù anh có yêu Vãn Vãn cũng không thể thổ lộ hết được. Nhưng bây giờ trước mặt anh là Tô Cần, anh có thể thừa nhận, chỉ cần anh được Tô Cần chấp nhận, thì anh sẽ tiếp tục đợi Vãn Vãn đến mười tám tuổi mới thổ lộ cũng không muộn.
Đương nhiên, nếu ba Tô với mẹ Tô không đồng ý, thì anh vẫn sẽ đợi thời gian chín mùi rồi tỏ tình với Văn Vãn, lúc đó ba Tô với mẹ Tô thấy anh biểu hiện tốt sẽ từ từ hiểu cho anh thôi.
"Vâng thưa cậu, cháu yêu Vãn Vãn, rất rất yêu". Trình Kiêu không nghĩ lâu, lúc ngẩng đầu lên nhìn ông ấy, ánh mắt của anh chỉ toàn là sự kiên định.
Tô Cần im lặng, ông ấy cũng phát hiện ra tên nhóc này không chỉ đơn giản là thích con gái nhà mình, mà thật sự đã yêu Vãn Vãn rất sâu đậm rồi nhỡ?
DTV
"Cậu này, cháu có thể thề với cậu rằng cả đời này cháu sẽ đối xử tốt với Vãn Vãn, đặt em ấy vào vị trí quan trọng nhất trong tim mình, không cho phép bất cứ ai phụ lòng em ấy" Trình Kiêu kiên định nói, thậm chí anh còn giơ tay lên làm động tác thề với trời trước mặt ông ấy.