Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 458

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:06:58
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Cần vẫn im lặng, ban đầu ông ấy chỉ muốn dạy dỗ thằng bé một xíu thôi, căn dặn thằng bé về những bài học cuộc sống, rồi ép thằng bé phải bảo đảm với mình.

Nhưng ông ấy không ngờ, ông ấy còn chưa ép hỏi, Trình Kiêu đã làm hết đúng theo ý của bản thân rồi. Thậm chí, thằng bé còn thề thốt trước mặt ông ấy.

Hành động của anh đã làm ông ấy rất hài lòng.

Lúc Tô Cần nhìn anh, ánh mắt cũng nhu hòa đi rất nhiều.

Ông ấy đã thấy Trình Liêu lớn lên từ nhỏ, bây giờ thằng bé còn đám đứng trước mặt mình thề thốt chắt nịt như vậy càng làm ông hài lòng hơn, làm sao ông ấy không hài lòng được?

"Thật không?" Tô Cần cau mày, hỏi anh.

Trình Kiêu không biết Tô Cần đang suy nghĩ gì, anh nhìn gương mặt u ám của ông ấy cũng biết rõ, có lẽ câu trả lời của mình vẫn chưa thể khiến ba Tô hài lòng được.

Anh nói: "Thưa cậu, cậu là người đã thấy cháu lớn lên từ nhỏ, tình cảm cháu đối với Vãn Vãn ra sao chắc cậu biết rất rõ. Cháu hứa, cả đời này cháu sẽ không để cô ấy thấy chút tủi thân nào"

"Nếu như sau này mẹ cháu đối xử tệ với con bé thì sao đây? Hoặc là người nhà họ Tiêu đối xử tệ với con bé thì sao?" Tô Cần hỏi lại.

"Cháu sẽ không để họ bắt nạt em ấy đâu, cháu hứa với cậu. Hơn nữa, mẹ của cháu không khinh thường Vãn Vãn đâu, bà ấy thương em ấy còn không kịp nói gì đến khinh thường. Ông nội của cháu càng không, ông nội của cháu rất thích em ấy. Còn những người khác trong nhà họ Tiêu, thì cháu sẽ luôn quan sát họ, ai dám bắt nạt Vãn Vãn, thì cháu sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào."

Tô Cần nghe xong, cũng thỏa mãn gật gật đầu.

"Cháu đã có tâm như thế, cậu cũng đồng ý cho cháu với Vãn Vãn quen nhau, nhưng mà."

Trái tim vừa đặt xuống của Trình Kiêu nghe từ "nhưng mà" của Tô Cần, lập tức nhảy lên: "Cậu, cậu cứ nói tiếp."

"Bây giờ Vãn Vãn còn nhỏ, cậu mong cháu đừng làm phiền con bé. Cháu làm gì cậu không quan tâm, trước đây cháu đối xử với con bé ra sao thì giờ vẫn giữ nguyên thái độ đó đối xử với con bé cho cậu. Đợi khi con bé đã mười tám tuổi rồi, cậu mới đồng ý cho hai đứa quen nhau"

Trình Kiêu thở dài, chỉ chuyện này thôi sao?

Anh nói: "Cậu yên tâm đi, cháu đã có ý định này, cháu sẽ đợi Vãn Vãn mười tám tuổi rồi mới tỏ tình với em ấy. Bây giờ, cháu không nói gì cả, vẫn sẽ làm đúng phận sự một anh trai quan tâm em ấy."

Tô Cần hài lòng, gật đầu. Tên nhóc Trình Kiêu này đúng là con người tốt bụng, chắc chắn thằng bé đã nghĩ rất nhiều cho tương lai Vãn Vãn rồi, thậm chí còn biết Vãn Vãn còn nhỏ, ở độ tuổi này không thể nói yêu đương.

"Cháu nghĩ được như thế thì cậu yên tâm rồi, đợi khi Vãn Vãn mười tám tuổi, các cháu có thể hẹn hò với nhau. Nếu cháu đã xác định sẽ sống hết đời với Vãn Vãn, thì cháu hãy bảo ông nội và mẹ của mình đến nhà cậu hỏi cưới đi, hai nhà cũng sẽ tự xác định danh phận cho nhau.

Trình Kiêu trả lời: "Vâng thưa cậu, cháu cũng dự định như thế. Đợi sau khi Vãn Vãn mười tám tuổi, lên Đại học rồi, cháu sẽ nhớ ông nội và mẹ đến nhà họ Tô hỏi cưới em ấy"

Tô Cần càng hài lòng với cậu con rể này, ông ấy vẫ vai của anh, nói: "Đứa bé ngoan, cháu làm như thế rất đúng. Đi thôi, hai chúng ta quay lại đi, đợi Văn Vãn thi cấp ba xong, chúng ta đi uống vài chén."

Trình Kiêu đã thật yên tâm rồi, anh có thể khiến ba Tô thỏa mãn với mình đúng là việc cố gắng thật to lớn nhất của anh. Còn bên mẹ Tô, anh tin chắc với sự yêu thích của bà ấy với bản thân, chắc chắn bà ấy sẽ đồng ý gả Vãn Vãn cho anh thôi.

Còn ba người anh trai của Vãn Vãn, anh cũng tin rằng bản thân có thể làm họ đồng ý với mình.

Nhưng anh lại không biết, Tô Kiến Dân đang xoa tay.

Trình Kiêu với Tô Cần quay lại, trên gương mặt hai người đã thoải mái hơn trước, đáy lòng của Tô Kiến Dân lộp bộp vài tiếng.

Chẳng lẽ, ba đã thỏa hiệp với Trình Kiêu rồi sao?

Lúc anh ấy đứng ở đây nhìn tình hình xa xa bên chỗ hai người, vẫn luôn không thấy ba đánh Trình Kiêu. Thế là đúng như lời mẹ nói, ba không đánh Trình Kiêu thật à?

Thậm chí, ông ấy còn rất thỏa mãn và tình nguyện giao Vãn Vãn cho Trình Kiêu sao?

Đột nhiên, đáy lòng anh ấy xuất hiện sự bất công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-458.html.]

Tại sao chỉ có mình anh ấy thấy không công bằng chứ? Chẳng lẽ, ba mẹ không lo Vãn Vãn sẽ bị cướp mất, rồi sau này trong lòng con bé không còn họ nữa sao?

Sau này Vãn Vãn đến nhà họ Tiêu, trong lòng chỉ còn có nhà chồng, đâu có chỗ nào chừa cho họ chứ?

Anh ấy cố gắng nháy mắt với ba mình, để ông ấy quan tâm đến chuyện này nhiều hơn.

Cuối cùng, Tô Cần phát hiện Tô Kiến Dân khác thường, mới hỏi: "Mắt con bị sao thế? Giật gân à?"

Dường như Tô Kiến Dân giận muốn phát điên, sao ba không tức giận gì hết vậy?

Vì sao cái nhà này chỉ có mình anh ấy thấy tức giận thôi thế? Mẹ không giận, ba cũng không giận.

Anh ấy còn tưởng rằng mẹ chỉ là đứng ở vị trí mẹ vợ nhìn tâm trạng và thái độ của con rể mới đối xử tốt với Trình Kiêu. Nhưng cha thì sao? Vì sao bây giờ cả ba cũng thấy Trình Kiêu rất tốt thế này?

Đương nhiên, Trình Kiêu cũng hiểu rõ suy nghĩ của Tô Kiến Dân, anh cụp mắt nhìn mũi mũi nhìn trái tim, giả vờ như không thấy gì.

Lục Tư Hoa nói: "Con của anh mới sáng sớm đã uống một cái vạc đầy dấm chua, cho nên giờ đáy lòng đang chua lè đó."

Tô Cần nhướng lông mày, hỏi lại: "Nhà chúng ta đâu có nhiều da^ʍ chua như thế, Kiến Dân con uống dân chúa ở đâu thế?"

Tô Kiến Dân càng giận hơn.

DTV

Lục Tư Hoa nói: "Còn đi đâu uống nữa? Mới uống ở đây thôi."

Tô Cần nghe không hiểu, Lục Tư Hoa áp sát vào tai ông ấy thì thầm vài tiếng, ánh mắt ông ấy lập tức trợn trừng.

Sau một phút, Tô Cần đá Tô Kiến Dân một cái, hỏi: "Sao? Em gái của con tìm được người yêu có con đường sáng lạng, con khổ sở lắm à? Hay tại không cam lòng?"

Trình Kiêu vẫn như cũ, mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, vờ như trước mắt chẳng có chuyện gì.

Tô Kiến Dân bật lại: "Ba ở đây nhiều người như thế, ba chừa cho con chút mặt mũi đi!"

Xung quanh thật sự có rất nhiều người nhìn chỗ họ.

Trình Kiêu không có nhìn bọn họ, nhưng chính anh ấy biết rằng Trình Kiêu nhìn anh ấy cười mỉa.

Sao Trình Kiêu làm được chứ? Rõ ràng chính anh ấy đã cướp Vãn Vãn đi, mình thấy khó chịu muốn tố cáo với ba mẹ, thế sao lại bị đánh ngược rồi?

Đáy lòng Tô Kiến Dân rất khổ sở, vì sao người bị thương vẫn luôn là bản thân đây?

Bảo bảo đau mà bảo bảo không nói.

"Con còn dám nói? Tâm lý của con bị sao đấy? Con không muốn em gái mình được hạnh phúc à? Con hận Vãn Vãn bao nhiêu mới không chào đón Trình Kiêu thế hả?" Tô Cần nghiến răng nghiến lợi nói, giọng của ông ấy không dám nói to, chỉ nói thì thầm vào tai của Kiến Dân.

Nhưng Tô Kiến Dân cũng nghe rõ sát khí trong lời nói ngắn gọn của ba mình, anh ấy lập tức rùng mình.

Ba thật sự làm thật đấy hả?

"Ba, con không phải, con không có.." Tô Kiến Dân muốn giải thích.

Tô Cần đá lên cơ thể anh ấy một cú, nói: "Lần sau, con dám nghĩ mấy thứ bậy bạ nữa, để xem ba có c.h.ặ.t c.h.â.n con không!"

Lục Tư Hoa cũng đi đến, xoa đầu con trai mình, nói: "Kiến Dân này, con đó, trong khoảng thời gian ngắn không biết quay đầu. Lời mẹ vừa nói, chẳng lẽ vô ích hết cả sao? Trình Kiêu tốt, Vãn Vãn mới có thể sống tốt được, chúng ta đối xử tốt với Trình Kiêu, cũng là đang đối xử tốt với Vãn Vãn đấy, con có hiểu không?"

Những lời này là bà ấy nói vào tai Kiến Dân, giọng cũng rất nhỏ, Trình Kiêu không nghe thấy gì.

Đứa bé này, sao lại khó chịu vì chuyện này chứ?

Loading...