Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 459

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:00
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bây giờ còn ghen được? Mấy năm nay đọc sách xong, đã ném cho chó ăn hết rồi sao?

Tô Kiến Dân từ từ mở to hai mắt, anh ấy phát hiện bản thân vừa mới làm một chuyện rất đần, nhưng không có nghĩa anh ấy không biết chỗ nào tốt chỗ nào xấu.

Thật ra, anh ấy không ghét Trình Kiêu, còn rất bội phục anh. Trình Kiêu là người có thể gọi là văn võ song toàn, dù anh không phải như mấy đứa ngày nào cũng cầm sách đọc, nhưng mỗi năm thành tích của anh luôn đứng thứ nhất trong cuộc thi, còn anh ấy chỉ có thể đứng vị trí thứ hai hay thứ ba gì đó thôi.

Người ta gọi đó là bản tính xuất sắc trời sinh.

Mà anh ấy cũng không cố chấp, ngược lại còn công nhận Trình Kiêu xuất sắc hơn mình.

Một người xuất sắc như thế trở thành em rể của anh ấy, anh ấy không muốn sao?

Đương nhiên, câu trả lời là muốn rồi.

Anh ấy đồng ý, vô cùng tình nguyện, không có ai xứng với Vãn Vãn hơn Trình Kiêu cả.

Hôm nay, anh ấy được Lục Tư Hoa phân tích rõ ràng thế, đầu óc của anh ấy cũng sáng sủa hơn. Thậm chí, anh ấy còn phát hiện ra hình như bản thân đã làm chuyện rất ngu xuẩn đến mức nào.

"Nghĩ thông chưa?" Lục Tư Hoa nhìn nét mặt của anh ấy, biết con trai mình đã hiểu rồi.

Tô Cần nói: "Nếu như con còn chưa chịu hiểu ra, chắc chắn đầu của con chứa óc heo rồi."

Tô Kiến Dân bị ba ruột của mình mắng cũng không thấy giận, vừa rồi thật sự anh ấy ích kỷ không suy xét rõ mặt lợi mặt hại.

Giờ thì anh ấy đã nghĩ thông rồi, sao còn có thể ăn dấm chua với Trình Kiêu được nữa?

Ngược lại, ánh mắt của anh ấy nhìn Trình Kiêu càng sáng hơn.

Trình Kiêu thu hết tình hình bên kia vào mắt mình, tuy anh không rõ đối thoại của ba người họ ra sao, nhưng anh có thể đoán được. Tô Kiến Dân nhìn anh đầy địch ý, anh cũng biết nguyên nhân nhưng anh cũng chẳng thấy khó khăn xíu nào, còn rất vui mừng.

Điều này chứng minh rõ ràng, thật sự Văn Vãn được người nhà yêu thương, chứ không phải chỉ là lời nói mồm mép.

"Con nghĩ thông rồi, thì phải làm sao đây?" Lục Tư Hoa vỗ đầu con trai ngốc nhà mình.

Tô Kiến Dân cười khúc khích nói: "Ba mẹ, con biết làm sao rồi."

Anh ấy nói xong, cũng đi đến chỗ Trình Kiêu.

Lúc Vãn Vãn rời khỏi trường thi, thấy người nhà của mình đã có gì đó thay đổi.

Họ đứng với Trình Kiêu, mà dường như có mạch nước ngầm đang chảy cuồn cuộn.

Cô chỉ thị có mấy tiếng thôi, có chuyện gì xảy ra thế?

Vãn Vãn cảm giác hình như bắt đầu từ bữa trưa, mọi thứ đã thay đổi.

Những người đang đứng bên ngoài trường thi chờ cô, có thái độ hơi kỳ lạ.

Thậm chí ngay cả bầu không khí cũng thay đổi theo.

Cô không hiểu, suy nghĩ rất lâu vẫn không biết tại sao mọi người lại khác lạ như thế?

"Vãn Vãn, con thi có tốt không?" Tô Cần thấy Văn Vãn đi ra, ông ấy là người đầu tiên bước lên chào đón cô.

Trình Kiêu cũng muốn làm người đầu tiên chào đón cô, nhưng thấy Tô Cần đã nhanh chân đi trước, anh cũng không dám tranh với Tô Cần, đành thả chậm bước chân lại.

Nhưng anh vừa bước chậm lại, Lục Tư Hoa với Tô Kiến Dân đã nhanh chân vượt qua Trình Kiêu đến bên cạnh Vãn Vãn.

Mà cũng nhờ hành động này của anh, đã khiến đáy lòng của Tô Kiến Dân thoải mái hơn một xíu, anh ấy còn cố ý liếc kiêu ngạo khi đi ngang qua anh.

Dù Tô Cần và Lục Tư Hoa đã phân tích mọi chuyện cho Tô Kiến Dân nghe, anh ấy cũng không muốn làm khó Trình Kiêu nữa, nhưng anh ấy thấy bản thân vượt qua Trình Kiêu trước một bước, thì đáy lòng vẫn không kìm được cảm giác sung sướиɠ.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-459.html.]

Đúng sướиɠ rân người!

Đương nhiên, toàn bộ biểu cảm của Tô Kiến Dân lọt hết vào mắt của Trình Kiêu. Khóe môi của anh nhẹ nhàng cong lên, cũng không hơi đâu đi tranh giành với Tô Kiến Dân. Kiến Dân là anh trai của Vãn Vãn, tương lai anh ấy cũng là anh út của mình, vậy nên anh tranh làm gì với anh ấy?

Trình Kiêu để cho Kiến Dân cảm thấy bản thân anh ấy chiếm được vị trí cao hơn mình, thì sau này Kiến Dân sẽ không tìm anh gây sự nữa.

Trình Kiêu nghĩ thế, nên cũng thả chậm bước chân thêm xíu nữa để cho Tô Cần, Lục Tư Hoa và Tô Kiến Dân đến đón Vãn Vãn trước.

"Vãn Vãn, con cảm giác sao rồi? Đề thi có khó lắm không?" Lục Tư Hoa liên tục hỏi.

Dường như, bà ấy lo cho con gái thi không tốt, có thể là do đề thi khó, hoặc có thể là thi không được suôn sẻ gì chẳng hạn.

Vãn Vãn cười nói: "Con cảm giác không khó, rất dễ. Con thấy hôm nay, môn ngữ văn này có thể đạt 140 điểm trở lên." Toàn bộ học phần là 150 điểm, mà cô nói có thể thi đạt 140 điểm trở lên, đúng là trên cả xuất sắc rồi.

"Thật sao? Vãn Vãn của con giỏi nhất." Lục Tư Hoa âm thầm mừng rỡ.

Còn chuyện nào vui hơn khi con gái của mình, nói có thể thi được điểm cao chứ?

Lúc này, Trình Kiêu đã đi đến, nhưng anh đứng ở bên ngoài, không có đến gần bốn người họ, anh chỉ dành ánh mắt thật dịu dàng nhìn Vãn Vãn.

Trong ánh mắt của anh, tất cả toàn là Vãn Vãn.

Dường như, cả thế giới chỉ còn lại mình Vãn Vãn, những người khác trong mắt anh đã hóa thành không khí cả rồi.

Ngay cả hô hấp cũng chỉ có Vãn Vãn.

Vãn Vãn vừa nâng mắt lên đã thấy Trình Kiêu đứng sau lưng ba Tô, nụ cười trên mỗi cô càng sáng rực rỡ.

Cô gọi: "Anh Kiêu, em đã hoàn thành bài thi sáng nay rồi đấy."

Trình Kiêu cười nói: "Anh đã nghe rồi, em nói độ khó của đợt thi này không cao."

Vãn Vãn nói: "Vâng, đề rất dễ, chắc chắn sẽ được điểm tối đa."

Tô Kiến Dân nhìn thế muốn bước cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người., nhưng đột nhiên có tiếng người bên cạnh vang lên: "Cô bé này, chẳng lẽ bài thi đợt này của các cháu rất dễ sao?"

Chỉ cần nhìn sơ qua, mọi người đã chắc chắn người này là phụ huynh của một học sinh nào đó cũng đang thi trong trường này.

Vãn Vãn ra khỏi trường khá sớm, do cô nộp bài thi trước đến khi tiếng chuông vừa reo lên, cô đã đi tới nơi rồi. Còn có rất nhiều học sinh vẫn chưa nộp bài, dù sao bây giờ có rất ít học sinh đi ra.

Người phụ huynh kia nhìn Vãn Vãn rất kỳ vọng, thật ra nếu như đề thi thật sự dễ như Vãn Vãn nói, thì có lẽ con của người này cũng có thể thi tốt.

Vãn Vãn gãi gãi đầu, gật đầu, nói: "Cháu thấy đề rất dễ, cháu vừa làm nhoáng một lát đã xong rồi."

Phụ huynh kia nghe thế sự căng thẳng ở đáy lòng cũng buông lỏng ra, dễ là được rồi, dễ là tốt rồi.

"Vãn Vãn, đi thôi, về nhà ăn cơm nào" Tô Cần không quan tâm, trong lòng ông ấy chẳng có chuyện gì đáng mừng hơn chuyện con gái mình đã thi tốt.

Lục Tư Hoa cũng nói: "Trình Kiêu, cháu cũng về nhà thím ăn cơm luôn đi"

Trình Kiêu chưa kịp trả lời, Tô Kiến Dân đứng bên cạnh đã lên tiếng: "Trình Kiêu không đi được đâu, dù sao anh ấy rất khách sáo với nhà mình, chắc là anh ấy phải ăn ở ngoài rồi"

Anh không về nhà ăn, vì nhà Trình Kiêu ở tận thôn Hạ Hà, bây giờ không có ai ở thôn Hạ Hà cả, có mình anh thôi, ngay cả mẹ Trình cũng đã đến Bắc Kinh rôi.

Tôn Kiến Dân biết rất rõ tính cách của Trình Kiêu, anh sẽ không vào nhà người khác dùng cơm tùy thích. Thêm vào đó, tạm thời Tôn Kiến Dân không muốn Trình Kiêu với Vãn Vãn đến quá gần nhau.

Lục Tư Hoa muốn nói vài câu răng dạy Kiến Dân, lại nghe Trình Kiêu trả lời: "Cảm ơn thím, cháu đã lâu rồi không ăn cơm thím nấu, nên rất nhớ."

Lục Tư Hoa nghe thế, đáy lòng cũng ngọt ngào hơn, có ai buồn khi nghe được lời khen như vậy không? Món ăn mình nấu được người khác khen, thậm chí còn rất thích ăn, chuyện này khiến người ta vui mừng không kịp chứ đừng ở đó nói buồn.

Tâm trạng vui vẻ, nên ánh mắt của bà ấy nhìn Trình Kiêu càng dịu dàng hơn, đứa bé này đúng là biết cách làm người ta yêu thích.

Loading...