Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 460
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:03
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trình Kiêu để cho Kiến Dân cảm thấy bản thân anh ấy chiếm được vị trí cao hơn mình, thì sau này Kiến Dân sẽ không tìm anh gây sự nữa.
Trình Kiêu nghĩ thế, nên cũng thả chậm bước chân thêm xíu nữa để cho Tô Cần, Lục Tư Hoa và Tô Kiến Dân đến đón Vãn Vãn trước.
"Vãn Vãn, con cảm giác sao rồi? Đề thi có khó lắm không?" Lục Tư Hoa liên tục hỏi.
Dường như, bà ấy lo cho con gái thi không tốt, có thể là do đề thi khó, hoặc có thể là thi không được suôn sẻ gì chẳng hạn.
Vãn Vãn cười nói: "Con cảm giác không khó, rất dễ. Con thấy hôm nay, môn ngữ văn này có thể đạt 140 điểm trở lên." Toàn bộ học phần là 150 điểm, mà cô nói có thể thi đạt 140 điểm trở lên, đúng là trên cả xuất sắc rồi.
"Thật sao? Vãn Vãn của con giỏi nhất." Lục Tư Hoa âm thầm mừng rỡ.
Còn chuyện nào vui hơn khi con gái của mình, nói có thể thi được điểm cao chứ?
Lúc này, Trình Kiêu đã đi đến, nhưng anh đứng ở bên ngoài, không có đến gần bốn người họ, anh chỉ dành ánh mắt thật dịu dàng nhìn Vãn Vãn.
Trong ánh mắt của anh, tất cả toàn là Vãn Vãn.
Dường như, cả thế giới chỉ còn lại mình Vãn Vãn, những người khác trong mắt anh đã hóa thành không khí cả rồi.
Ngay cả hô hấp cũng chỉ có Vãn Vãn.
Vãn Vãn vừa nâng mắt lên đã thấy Trình Kiêu đứng sau lưng ba Tô, nụ cười trên mỗi cô càng sáng rực rỡ.
Cô gọi: "Anh Kiêu, em đã hoàn thành bài thi sáng nay rồi đấy."
Trình Kiêu cười nói: "Anh đã nghe rồi, em nói độ khó của đợt thi này không cao."
Vãn Vãn nói: "Vâng, đề rất dễ, chắc chắn sẽ được điểm tối đa."
Tô Kiến Dân nhìn thế muốn bước cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người., nhưng đột nhiên có tiếng người bên cạnh vang lên: "Cô bé này, chẳng lẽ bài thi đợt này của các cháu rất dễ sao?"
Chỉ cần nhìn sơ qua, mọi người đã chắc chắn người này là phụ huynh của một học sinh nào đó cũng đang thi trong trường này.
Vãn Vãn ra khỏi trường khá sớm, do cô nộp bài thi trước đến khi tiếng chuông vừa reo lên, cô đã đi tới nơi rồi. Còn có rất nhiều học sinh vẫn chưa nộp bài, dù sao bây giờ có rất ít học sinh đi ra.
Người phụ huynh kia nhìn Vãn Vãn rất kỳ vọng, thật ra nếu như đề thi thật sự dễ như Vãn Vãn nói, thì có lẽ con của người này cũng có thể thi tốt.
Vãn Vãn gãi gãi đầu, gật đầu, nói: "Cháu thấy đề rất dễ, cháu vừa làm nhoáng một lát đã xong rồi."
Phụ huynh kia nghe thế sự căng thẳng ở đáy lòng cũng buông lỏng ra, dễ là được rồi, dễ là tốt rồi.
"Vãn Vãn, đi thôi, về nhà ăn cơm nào" Tô Cần không quan tâm, trong lòng ông ấy chẳng có chuyện gì đáng mừng hơn chuyện con gái mình đã thi tốt.
Lục Tư Hoa cũng nói: "Trình Kiêu, cháu cũng về nhà thím ăn cơm luôn đi"
Trình Kiêu chưa kịp trả lời, Tô Kiến Dân đứng bên cạnh đã lên tiếng: "Trình Kiêu không đi được đâu, dù sao anh ấy rất khách sáo với nhà mình, chắc là anh ấy phải ăn ở ngoài rồi"
Anh không về nhà ăn, vì nhà Trình Kiêu ở tận thôn Hạ Hà, bây giờ không có ai ở thôn Hạ Hà cả, có mình anh thôi, ngay cả mẹ Trình cũng đã đến Bắc Kinh rôi.
Tôn Kiến Dân biết rất rõ tính cách của Trình Kiêu, anh sẽ không vào nhà người khác dùng cơm tùy thích. Thêm vào đó, tạm thời Tôn Kiến Dân không muốn Trình Kiêu với Vãn Vãn đến quá gần nhau.
Lục Tư Hoa muốn nói vài câu răng dạy Kiến Dân, lại nghe Trình Kiêu trả lời: "Cảm ơn thím, cháu đã lâu rồi không ăn cơm thím nấu, nên rất nhớ."
Lục Tư Hoa nghe thế, đáy lòng cũng ngọt ngào hơn, có ai buồn khi nghe được lời khen như vậy không? Món ăn mình nấu được người khác khen, thậm chí còn rất thích ăn, chuyện này khiến người ta vui mừng không kịp chứ đừng ở đó nói buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-460.html.]
Tâm trạng vui vẻ, nên ánh mắt của bà ấy nhìn Trình Kiêu càng dịu dàng hơn, đứa bé này đúng là biết cách làm người ta yêu thích.
Hơn thế nữa, thằng bé lại thích Vãn Vãn, là con rể tương lai của họ, cho nên bà ấy phải nấu càng nhiều đồ ăn ngon cho thằng bé mới được.
"Đi, nhanh lên. Trình Kiêu cùng về nhà, thím nấu cho cháu ăn." Lục Tư Hoa vui mừng, giục mọi người Tô Kiến Dân nói: "Trình Kiêu, không phải anh không thích ăn cơm ở nhà người khác à à?" Anh ấy mở to mắt, tỏ vẻ vô tội.
Trình Kiêu nói: "Ai nói thế? Anh rất thích món ăn thím nấu đấy!"
Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.
Trước đây anh khách sáo là sợ nhà họ Tô sẽ có cái nhìn không tốt về mình, nhưng bây giờ anh không khách sáo nữa, bởi vì không còn sợ cái nhìn của nhà họ Tô.
Hoàn cảnh khác nhau, tâm trạng khác nhau cho nên thái độ sẽ khác nhau.
Vãn Vãn đưa tay ra vỗ lên vai của anh út của mình, hỏi: "Anh út, hình như anh có ý kiến gì với anh Kiêu hả? Em nhớ trước đây, anh sùng bái anh ấy nhất mà? Sao bây giờ, anh không sùng bái nữa rồi?"
Tô Kiến Dân nhìn nụ cười trêu chọc trên mặt em gái, giận không biết phát ở đâu. Con nhỏ này, không phải anh đang vì em đó sao?
Anh ấy tức giận nói: "Bây giờ là bây giờ, trước kia là trước kia. Sùng bái thì sùng bái, nhưng bây giờ anh không muốn lễ phép với anh ấy nữa"
Vãn Vãn cảm thấy hôm nay anh út có xíu quái lạ, với phụ nữ thì mỗi tháng sẽ có vài ngày tâm trạng lên xuống thất thường, lẽ nào đàn ông cũng như thế sao?
"Được rồi, nhanh chạy theo cho kịp. Em xem đi, bây giờ trong mắt của mẹ không còn có anh em mình nữa rồi kìa, chỉ có mỗi mình Trình Kiêu thôi." Tô Kiến Dân nhìn thoáng phía trước, sự khó chịu trong lòng càng dâng cao hơn.
DTV
Vãn Vãn không cảm thấy có gì không tốt, Trình Kiêu là người ở huyện Nghi An, mà ở đây không có ai chăm sóc anh cả. May mắn bây giờ có mẹ đối xử tốt với anh, cô thấy thế cũng rất mừng.
Trình Kiêu đã đáng thương lắm rồi, anh không có ba chỉ có mẹ và ông nội.
Không giống như cô, có ông nội, bà nội, ba, mẹ và có các anh trai yêu thương.
Cô chỉ mong, kiếp này Trình Kiêu không có gì tiếc nuối.
Kiếp trước, anh thật sự chẳng có gì trong cuộc sống này cảm, không có ông nội, không có ba, không có mẹ, ngay cả người đối xử tốt với anh cũng sớm qua đời.
Thật sự, kiếp trước anh rất đáng thương.
Kiếp này, cô thấy Trình Kiêu không có nhiều tiếc nuối như thế, cũng cảm giác mừng thay anh.
"Anh út, hình như gần đây anh có gì đó rất kỳ lạ." Vãn Vãn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Kiến Dân.
Tô Kiến Dân âm thầm giật mình, anh biết bây giờ người trong nhà vẫn chưa muốn để Vãn Vãn biết về chuyện Trình Kiêu thích thầm em ấy. Dù anh ấy có tức giận đến mức nôn ọe với Trình Kiêu, thì anh ấy cũng sẽ không nói chuyện này cho Vãn Vãn nghe.
Vãn Vãn thông minh như vậy, một khi cô bé đoán được, có thể mọi chuyện đã muộn. Đến lúc đó, anh ấy không chỉ bị ba mẹ mắng xối xả, mà lỡ như Vãn Vãn biết chuyện này rồi công khai hẹn hò với Trình Kiêu, làm ảnh hưởng đến việc học tập thì anh ấy sẽ là tội đồ rất lớn.
Tương lai, người nhà cũng sẽ oán trách anh.
Cho nên dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, anh ấy cũng phải giấu nhẹm chuyện này đi.
"Anh út, chẳng lẽ anh với anh Kiêu cãi nhau à?" Văn Vãn lại hỏi.
Tô Kiến Dân âm thầm giật mình thêm cái nữa, vội vàng lắc đầu: "Không có chuyện đó đâu, anh với anh ấy có mâu thuẫn gì được chứ? Đi thôi"
Tô Kiến Dân thiếu điều khóc không ra nữa mắt, sau này anh ấy không dám gây gỗ với Trình Kiêu trước mặt Vãn Vãn nữa đâu. Lỡ như, anh ấy bị cô đoán ra được sơ hở gì, đến lúc đó có nói gì cũng muộn rồi.
Sau này, nếu anh muốn gây gổ với Trình Kiêu, thì phải lấy lý ra mà nói. Vãn Vãn thông minh như thế, anh ấy sợ lỡ như khi cô gặng hỏi mà bản thân hết cách che giấu thì phải nói thật hết thôi.