Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 462

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ấy định xông lên tách Trình Kiêu ra, nhưng vừa ra đến cửa, đập vào mắt anh ấy là ánh nhìn thật nhẹ đầy đẩy ý của Trình Kiêu cho mình, ý bảo "em không sợ Vãn Vãn nghi ngờ hả?". Ánh mắt của anh cũng lướt thoáng qua Vãn Vãn một chút.

Tất cả lửa giận của Kiến Dân lập tức tụt hết, anh ấy c.h.ế.t trân đứng khựng lại tại cửa ra vào.

Sau đó, anh ấy đưa mắt nhìn lướt qua Vãn Vãn rồi cắn răng, rút về buồng vệ sinh, tức giận đến mức anh ấy muốn đập gãy cây chổi.

Nhưng khi Kiều Dân vừa cầm cây chổi lên, lại cắn răng bỏ xuống.

Trận này, Trình Kiêu đã giành được chiến thắng.

Dù Kiến Dân có tức giận đến mức nào, thì anh aysa vẫn phải cố gắng kìm nén cơn giận của mình không dám thể hiện ra trước mặt Vãn Vãn.

Lúc nãy, hành động của anh ấy đã khiến Vãn Vãn nghi ngờ rồi, nếu anh ấy còn gây ra những chuyện khác lạ gì khác, thì không ai tìm được kế hoạch giải thích cho mình.

Thoáng chốc, đã đến giờ ăn cơm.

Trên bàn cơm, bầu không khí của mọi người rất hòa thuận vui vẻ, chỉ có Kiến Dân không hòa nhập với bầu không khí quỷ quái này.

Sau khi anh ấy bị thua trận trước mặt Trình Kiệu, còn bị Lục Tư Hoa và Tô Cần dạy dỗ một trận.

Đột nhiên, anh ấy ngon ngoãn hơn hẳn, cũng không còn nhìn chăm chú vào Trình Kiêu nữa.

Vãn Vãn còn có chút nghi ngờ, nhưng rồi cô cũng đề nghi ngờ vào sâu bụng mình.

Cơm nước xong, Vãn Vãn không có đến trường thi ngay.

Cuộc thi chiều nay bắt đầu vào lúc hai giờ, cô còn hai tiếng đồng hồ. Tuy cô dành một tiếng đồng hồ để nghỉ trưa, thì vẫn còn dư dả thời gian.

Trình Kiêu không nghỉ ngơi mà dọn dẹp bát đũa với Lục Tư Hoa, anh đang cố gắng để cho Lục Tư Hoa yêu thích mình hơn.

"Trình Kiêu này, bát đũa này để thím dọn, cháu đi nghỉ ngơi đi, để lát nữa có tinh thần còn làm việc."

Trình Kiêu nói: "Cháu giúp thím dọn dẹp cũng không mất bao nhiêu thời gian"

Lục Tư Hoa càng thích đứa bé nam này hơn, đứa trẻ nghe rất biết nghe lời, rất xứng thành đối với Văn Vãn..

Bà ấy càng nhìn càng thích, càng hài lòng.

"Không cần đâu, cháu đi nghỉ đi. Cháu vào phòng của ba anh em Kiến Dân, rồi ngủ một giấc đi. Chiều nay, cháu còn phải tiễn Vãn vãn đi nữa mà nhỉ?"

"Vâng, cháu muốn cùng em ấy đi thi, cháu sẽ ở bên ngoài đợi Vãn Vãn, để em ấy bình tâm hơn xíu" Trình Kiêu gật đầu, thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình.

Lục Tư Hoa cười tươi rói như hoa nở, hòa ái nhìn Trình Kiêu nói: "Vậy cháu đi ngủ một giấc đi, thím biết cháu là đứa bé chịu khó, chỗ này có thím rồi."

Trình Kiêu im lặng cầm bát rửa sạch, rồi rửa tay, mới đến căn phòng của Kiến Dân.

Lúc này, Kiến Dân đang nằm trên giường đọc sách.

Tô Kiến Dân thấy anh bước vào, lập tức ngồi bật dậy, trừng anh.

"Trình Kiêu, lần sau anh bớt động tay động chân với Vãn Vãn chút. Lỡ như có lần sau, em sẽ đánh anh chứ không cho có may mắn như hôm nay đâu." Tô Kiến Dân hung dữ đe dọa.

Trình Kiêu lạnh lùng nói: "Anh đã làm gì với Vãn Vãn đâu?"

"Em thấy anh nắm tay em ấy, còn xoa đầu, bẹo má nhéo mũi" Trong đáy mắt của Tô Kiến Dân toát lên ngọn lửa giận đang cháy hừng hực.

Trình Kiêu ngồi xuống giường, Kiến Dân đạp một chân ra đá anh, Trình Kiêu nghiêng người tránh đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-462.html.]

"Kiến Dân, em ngây thơ quá rồi" Trình Kiêu lại ngồi xuống, giữ chân anh ấy không cho Kiến Dân tiếp tục đá lần hai, nói: "Mối quan hệ giữa anh và Vãn Vãn ta sao chắc em cũng đã biết rất rõ. Bọn anh đã lớn lên với nhau từ nhỏ, trước đây anh cũng làm thể với em ấy, sao bây giờ lại không làm được? Còn hành động anh luôn xoa đầu, bẹo má nhéo mũi của em ấy, mà chuyện này em cũng đâu có hiếm lạ gì sao giờ em lại cấm cản?"

Tô Kiến Dân ngậm miệng, không biết dùng lời nào để cãi lại, vì Trình Kiêu nói rất đúng.

Tại sao trước đó, anh ấy không cấm cản chứ?

Bởi vì trước đây anh ấy cảm thấy có thêm người yêu thương và chăm sóc Vãn Vãn là một chuyện rất tốt, anh ấy cũng mừng lây. Nhưng bây giờ, anh ấy biết Trình Kiêu thích Vãn Vãn, thậm chí sau này Vãn Vãn cũng thích Trình Kiêu và gả cho anh, cho nên Tô Kiến Dân cảm thấy rất khó chịu.

Sự khó chịu này khiến anh ấy đối xử hung dữ và vô lễ với Trình Kiêu.

Anh ấy suy nghĩ kỹ lại xíu,, anh làm sai rồi nhỡ?

"Nếu như trước đây em không cảm thấy sai, mà bây giờ em phát hiện điều đó là sai trái, thì đó chắc chắn là em đang ghen tỵ rồi đấy" Trình Kiêu nói thẳng: "Em ghen thì anh hiểu, dù sao em gái ruột của em cũng sắp bị anh cướp đi mất, nhưng em nên biết rằng Vãn Vãn có anh yêu thương, em ấy sẽ hạnh phúc. Lẽ nào, em không mong Vãn Vãn được hạnh phúc sao?"

Đương nhiên, anh ấy mong muốn rồi!

Tô Kiến Dân không nghĩ ngợi, gật đầu ngay.

Làm sao anh ấy không mong Vãn Vãn được hạnh phúc được chứ? Cả nhà họ, ai mà không thương yêu Vãn Vãn đâu? Họ chỉ sợ Vãn Vãn bị tủi thân thôi.

"Lẽ nào em mong Vãn Vãn bị gả cho một người xa lạ, các em không quen biết sao? Tích cách và bản chất của anh ra sao, chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ thì em cũng hiểu hết rồi. Anh thương Vãn Vãn, các em cũng thấy rõ. Cậu với thím cũng đã chấp nhận rồi, sao em lại phản đối?"

"Không phải em đang lo anh có đối xử tốt với Văn Vãn hay không, mà lo Vãn Vãn có đối xử tốt với anh hay không. Anh với Vãn Vãn có yêu thương nhau hay không, cũng đâu có thay đổi địa vị của em trong lòng Vãn Vãn. Chẳng lẽ em ấy không hẹn hò với anh, lại hẹn hò với người khác thì Vãn Vãn sẽ đối xử với em tốt hơn sao? Logic quỷ gì thế?" Trình Kiêu không khách sáo, mà châm chọc.

Tô Kiến Dân im lặng, anh ấy cẩn thận ngẫm lại những lời Trình Kiêu nói, cũng thấy có lý.

Bản thân anh ấy không phản đối Trình Kiêu hẹn hò với Vãn Vãn, mà sợ Vãn Vãn sống tốt bên Trình Kiêu rồi sẽ quên anh và hai người anh khác.

Nhưng chuyện này có thể xảy ra được không?

Đương nhiên là không rồi.

Từ nhỏ, Vãn Vãn đã rất thân với Trình Kiêu, nhưng cũng đâu có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của cô và bọn họ.

Anh ấy nghĩ như thế, đáy lòng cũng bắt đầu bình tĩnh lại.

DTV

Phải rồi.

"Chẳng lẽ em không thấy tốt hơn, khi có thêm một người yêu Vãn Vãn sao? Lẽ nào em ép anh rời đi, sau này thiếu một người yêu Vãn Vãn, em mới vui vẻ?" Trình Kiêu tiếp tục khuyên nhủ.

Tô Kiến Dân dựng thẳng lông mày lên.

"Anh đã hứa với cậu từ trước rồi, bây giờ anh sẽ không tỏ tình với Vãn Vãn đâu. Mà anh sẽ đợi sau khi em ấy thi đại học xong mới tỏ tình" Trình Kiêu nói: "Còn nữa, những hành động trước bữa ăn của em rất ngây thơ đấy Kiến Dân, chẳng giống người mười chín tuổi đã trưởng thành gì cả, chỉ giống hệt như đứa trẻ không chịu lớn thôi. Nếu sau này em tiếp tục làm những chuyện ngu xuẩn như thế, sớm muộn gì Vãn Vãn cũng đoán được cho xem."

Tô Kiến Dân sợ đến mức đổ mồ hôi đầy người.

Anh ấy chỉ lo ghen tị mà quên mất chuyện này.

"Anh Trình Kiêu, thế giờ làm sao đây?" Kiến Dân vẫn như trước kia, lo lắng hỏi ý kiến của anh.

Trình Kiêu nhìn anh ấy, nói: "Em vẫn gọi tên của anh đi, đừng gọi anh là anh nữa." Sau này, anh muốn kết hôn với Vãn Vãn, Kiến Dân là anh trai của Vãn Vãn, cũng là anh trai của anh rồi. Cho nên, anh không thể để Kiến Dân gọi mình là anh trai được.

Kiến Dẫn cũng nghĩ đến chuyện này, đúng là không thể gọi Trình Kiêu bằng anh được, anh ấy nói: "Em cũng làm ra những chuyện ngốc nghếch kia rồi, thế làm sao đây?"

"Không làm gì hết" Trình Kiêu đã ngồi trên giường, rồi nằm xuống.

Hai tay gối sau đầu, đưa mắt nhìn trần nhà, toàn bộ tinh thần đã rơi vào im lặng suy nghĩ.

Anh nhớ lại lúc bản thân và Vãn Vãn gặp mặt, từ nhỏ cả hai đã lớn lên bên nhau. Vãn Vãn luôn ngọt ngào gọi anh là “anh Trình Kiêu", khóe miệng của anh kéo lên một nụ cười tươi rói.

Loading...