Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 463

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Trình Kiêu, em làm sao đây?" Tô Kiến Dân còn định hỏi thêm vài câu, thậm chỉ anh ấy sốt ruột đẩy Trình Kiêu.

Dòng suy nghĩ của Trình Kiêu bị cắt đứt, anh hơi khó chịu, cố gắng kìm nén khóe miệng đang nâng lên của mình.

"Trước đó em đã giả vờ như không có gì, thì giờ em cứ giả vờ cho chót đi. Mấy chuyện kỳ lạ vừa này em gây ra, chắc là Vãn Vãn sẽ không để trong lòng lâu đâu, chỉ cần em đừng có đứt dây ngớ ngẩn nào đó rồi gây thêm mấy chuyện tương tự như thế nữa là được." Trình Kiêu trả lời anh ấy.

Tô Kiến Dân suy nghĩ muốn hỏi anh vài câu nữa, nhưng đã thấy anh nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

Anh ấy đành ngậm miệng, cũng học theo Trình Kiêu đặt hai tay ra sau ót, nhắm mắt đi ngủ.

Bên cạnh, Trình Kiêu mở mắt ra, anh thật sự không ngủ nổi khi nghe tiếng lẩm bẩm của anh ấy.

Sau khi nghỉ trưa, Vãn Vãn lại đi thi.

Cô nghỉ trưa một chút, rồi theo người nhà đến trường thi, lần này có cả Trình Kiêu đi cùng.

Suốt chặn đường đi, Vãn Vãn phát hiện hình như mối quan hệ giữa anh út với Trình Kiêu đã tốt hơn rôi.

Đúng là anh em tốt, chưa làm kẻ thù một đêm đã nhanh chóng bắt tay làm hòa rồi nhỡ?

Vãn Vãn rất mừng, anh út với Trình Kiêu không cãi nhau là tốt lắm rồi.

Ban đầu, cô còn muốn khuyên anh út một chút đừng có cãi nhau với Trình Kiệu. Bây giờ thì tốt rồi, cô không cần phải ra tay nữa.

Kỳ thi cấp ba bây giờ phải mất hai ngày để hoàn thành.

Vãn Vãn không cảm thấy chút xíu căng thẳng này, càng ngày càng bình tĩnh hơn. Mỗi lần cô thi xong ra ngoài, Lục Tư Hoa đều hỏi cô một câu, có thi tốt không?

Cô luôn trả lời vài câu giống như "đề rất đơn giản", "không có vấn đề gì"

Bên cạnh lại có phụ huynh đến hỏi cô, trong đó có cả người phụ huynh hôm trước đã hỏi.

"Không phải cháu nói rất dễ à? Sao con của chú thi lai nói khó?"

Vãn Vãn không biết trả lời thế nào, khi cô thi thì cảm thấy dễ thật, chứ không khó.

Khuôn mặt cô đỏ bừng lên.

Trình Kiêu lạnh lùng nói: "Mỗi học sinh đều khác nhau, Vãn Vãn cảm thấy dễ nhưng chưa chắc con chú thấy dễ, cái này liên quan đến ai nắm được kiến thức chắc hơn đó."

Anh thiếu điều chưa nói con của đối phương ngốc thôi.

Người phụ huynh kia bị nói như thế, khuôn mặt cũng căng lên đỏ bừng.

Kỳ thi cấp ba chấp dứt không lâu, thành tích vẫn chưa xuất hiện, Trình Kiêu và Kiến Dân lại chào đón kỳ thi Đại học của bọn họ.

Cũng như trước, Vãn Vãn cũng sẽ đi cùng họ đến trường thi, đứng bên ngoài đợi.

Trình Kiêu với Kiến Dân thi cùng một trường, trường thi này được mượn ngôi trường cơ sở số bốn.

Cùng vào thời điểm này, cả Bắc Kinh cũng đang bắt đầu kỳ thi Đại học.

Khi ông cụ Tiêu ngồi chuyến xe chạy đến huyện Nghi An, xuất hiện ở ngoài trường thi lập tức khiến Vãn Vãn sợ ngây người.

"Ông nội Tiêu? Sao ông lại đến đây rồi?" Vãn Vãn sợ hãi, lắp bắp hỏi.

Tiêu Trường Chinh nhìn thoáng qua khung cảnh trong trường thị, nói: "Ông đến cổ vũ cho Tiêu Trình thi tốt."

Tuy hộ khẩu của Trình Kiêu chưa dời đi, nhưng tên của Trình Kiêu đã sửa thành Tiêu Trình, Tiêu Trường Chinh cũng chuyển xưng hô gọi tên.

Cháu của ông ấy đang thi Đại học, sao ông ấy không đến chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-463.html.]

Ông ấy muốn để Trình Kiêu biết bản thân ông ấy quan tâm đến anh thế nào, kỳ thi Đại học này giai đoạn quan trọng nhất cuộc đời anh, cho nên không thể thiếu ông nội đến làm bạn được.

Cũng tại cơ thể mẹ Trình không khỏe, còn phải ở bệnh viện. Nếu không, có lẽ bà ấy đã xuất hiện ở đây cùng với ông ấy rồi.

Vãn Vãn nói: "Ông nội Tiêu, anh Kiêu biết ông đến thế này, chắc chắn sẽ cảm động lắm đấy."

Cô biết đáy lòng Trình Kiêu khát vọng tình thân đến mức nào, tuy bên ngoài anh không nói ra, vẻ mặt luôn lạnh lùng xa cách với mấy chuyện liên quan đến chung, nhưng thật ra đáy lòng anh rất vui mừng khi có được một ông nội yêu thương mình.

Chuyện anh nhận người thân, ơn nghĩa, quan tâm quan trọng với anh hơn bất cứ ai khác.

Sự có mặt của ông cụ Tiêu khiến cho Vãn Vãn và người nhà họ Tô đều rất bất ngờ.

Bọn họ đều tưởng rằng ông Tiêu sẽ chỉ ở Bắc Kinh đợi tin tức mà thôi, làm sao ngờ được ông ấy lại đích thân đến huyện Nghi An này để chờ Trình Kiêu thị đại học chứ?

“Tôi chưa từng được đưa con trai đi thi, bây giờ cháu trai đi thi đại học làm sao tôi có thể không đi theo được chứ? Tôi cũng muốn cảm nhận một chút về cảm giác chờ đợi cháu đi thi.” Tiêu Trường Chinh vừa nói vừa cười ha ha.

Bởi vì con trai đi lính nên cậu ta không học đại học mà trực tiếp đầu quân vào quân đội luôn. Lúc đó thành tích học tập của Thắng Lợi cũng rất tốt. Về điểm này thì Trình Kiêu giống Thắng Lợi, đầu óc thông minh lanh lợi, là giống của nhà họ Tiêu.

Con trai c.h.ế.t rồi, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, ông ấy tưởng cả đời này Thắng Lợi đã tuyệt đường hương hỏa, không ngờ Vân Hương lại mang thai đứa con của Thắng Lợi, giữ hương hoả lại cho nhà họ Tiêu.

Bây giờ chuyện mà ông ấy thích làm nhất đó là ngày nào cũng nhận được điện thoại của cháu trai. Điện thoại từ ủy ban thôn Hạ Hà đã được kết nối, mỗi ngày một cuộc điện thoại, được nghe giọng của cháu trai, khiến cho ông Tiêu cảm thấy rất kích động, rồi ông mới có tâm trạng đi làm việc.

Nếu không phải Trình Trình nói anh phải ở với cha dượng thêm một năm nữa, thì ông ấy đã chuyển hộ khẩu cho anh lên Bắc Kinh từ lâu rồi.

Thằng bé hiếu thuận, lại sống có tình, ông ấy nhìn thấy anh như vậy cũng rất thích.

DTV

Người nhà họ Tiêu, từ trước đến nay đều rất trọng tình trọng nghĩa.

“Ông ơi, ông ngồi đi. Trời nắng lắm, ông đừng để bị say nắng” Tô Cần đỡ ông lão ngồi xuống dưới bóng cây ở bên đó.

Dưới bóng cây bên kia đã chen chúc đông người rồi, chỗ ngồi này là Vãn Vãn chiếm được trước đó.

Nhiều phụ huynh như thế, trường học cũng chỉ có được vài cây có bóng mát, mọi người đều không muốn bị phơi nắng. Điều này phụ thuộc vào tầm nhìn của mỗi người, ai nhanh chân, lẹ mắt, thì chiếm được vị trí, vậy thì không cần bị phơi nắng.

Trong số những người không chiếm được chỗ, thì có người che dù đứng ngoài nắng, cũng có người đã sớm chuẩn bị ghế ngồi.

Chẳng hạn như vệ sĩ của ông cụ Tiêu, tay anh ta cầm theo một cái ghế đẩu.

Với thân phận và địa vị của ông cụ Tiêu, đương nhiên ông ấy có thể trực tiếp đi tới phòng hiệu trưởng ngồi, nhưng ông ấy không muốn làm phiền đến người dân.

“Ông chủ, mời ông ngồi. Anh vệ sĩ đặt cái ghế xuống đất.

Ở bên ngoài, vệ sĩ đều gọi ông cụ Tiêu là ông chủ, đây là cách gọi tốt nhất để không bị lộ thân phận.

“Tôi ngồi bên cạnh Vãn Vãn, cậu đưa cái ghế cho Tô Cần"

Ông Tiêu vừa nói, vừa ngồi xuống bên cạnh Văn Vãn.

Chỗ ngồi này của họ, đúng là rất tốt, là chỗ mát nhất dưới bóng cây, rất là tốt.

Vệ sĩ không dám ngồi xuống, anh ta đưa cái ghế cho Tô Cần, bản thân anh ta lại đứng ở sau lưng của ông cụ Tiêu, còn mắt của anh ta thì nhìn tới trước.

Nhiệm vụ chính của anh ta chính là bảo vệ an toàn của thủ trưởng. Tuy là ông cụ Tiêu đã tới huyện Nghi An này nhiều lần, ông ấy cũng đã từng sống lâu dài ở đây mấy năm, nhưng anh ta vẫn không yên tâm.

“Ông nội Tiêu, không ngờ là ông lại đến đây, nếu anh Kiêu mà biết được, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui"

Hễ nhắc đến Trình Kiêu, mặt ông cụ Tiêu liền trở nên dịu dàng, khóe miệng không giấu được nụ cười: “Nó chỉ có ông và mẹ nó là hai người thân, ông không đối xử tốt với nó thì còn đối xử tốt với ai nữa?"

Vãn Vãn biết là Trình Kiêu còn có hai người cô, lúc này nghe ông cụ Tiêu nói như thế, trong lòng cô đột nhiên giống như gương sáng.

Xem ra, hai người con gái của ông cụ Tiêu cũng không chào đón Trình Kiêu quay về như trong tưởng tượng.

Loading...