Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 464

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:11
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ thấy cũng đúng, nếu Trình Kiêu không nhận lại ông cụ Tiêu, thì sau này ông cụ mất, mọi thứ trong nhà đều là của hai người con gái này. Nếu có thêm một Trình Kiêu, tài sản của ông cụ và cả nhà cửa chắc chắn phải ưu tiên cho Trình Kiêu. Nếu như ông cụ viết di chúc, có lẽ bọn họ sẽ được chia ít hơn.

Bọn họ hà cớ gì chào đón đứa cháu trai này quay về.

Lần trước Trình Kiêu trở về Bắc Kinh, rất nhanh sau đó anh đã quay lại huyện Nghi An, vẻ mặt của anh lúc quay lại cũng không phải tốt cho lắm, chẳng lẽ thật sự bị cô đoán đúng rồi?

Lúc đầu thái độ của Tiêu Luân Đạt đối xử với Trình Kiêu cũng khá tốt, cậu ta còn tích cực giúp Trình Kiêu tìm ra thân thế sự thật, trong lòng cô còn vui mừng thay cho Trình Kiêu.

Xem ra, không lạc quan giống như bản thân tưởng tượng.

Tiêu Luân Đạt là Tiêu Luân Đạt, cô nhà họ Tiêu là cô nhà họ Tiêu, là hai chuyện khác nhau.

Vãn Vãn chuyển đề tài: “Ông nội Tiêu, sức khoẻ của mẹ Trình thế nào rồi?"

Lúc đó mẹ Trình bị bệnh rất nặng, huyện Nghi An không còn cách nào nữa, nên phải đưa bà ấy đến Bắc Kinh, điều kiện chữa trị ở nơi đó tốt, không biết là có thể giúp mẹ Trình điều dưỡng sức khỏe trở lại hay không.

Suy cho cùng ung thư giai đoạn cuối có thể sống trong bao lâu đều không có một con số chính xác.

Cô hy vọng bệnh tình của mẹ Trình có thể khống chế được.

“Gần đây bệnh tình đã được khống chế, ông Thạch cũng đang châm cứu trị liệu cho cô ấy, nhìn cô ấy có vẻ đỡ hơn rất nhiều. Tâm trạng của ông cụ Tiêu có vẻ cũng không tệ.

Nếu không phải gần đây trong nhà có một vài chuyện phiền phức, thì tâm trạng của ông ấy chắc sẽ tốt hơn.

Những chuyện phiền lòng trong gia đình, không thể để cho người ngoài biết.

Ông ấy đến huyện Nghi An, một là vì Trình Kiêu, hai là ông ấy muốn đi trốn để được yên tĩnh.

“Tốt quá rồi.” Sau khi Vãn Vãn nghe được tin này, cô rất là vui.

Cô rất lo cho mẹ Trình, cô sợ là bà ấy lại bỏ lại Trình Kiêu cô đơn một mình mà đi.

Mẹ Trình ở kiếp trước cũng c.h.ế.t lúc Trình Kiêu mới chín tuổi, khiến cho Trình Kiêu trở thành cô nhi, ăn cơm của trăm họ để lớn lên.

Cũng chính là bởi vì lúc Trình Kiêu còn nhỏ mọi người trong thôn đều rất chăm lo cho anh, bớt chút thức ăn đem đến cho anh ăn, cho nên sau khi sự nghiệp của anh thành công, anh đã trở về báo đáp lại những thôn dân đó.

Trình Kiêu thật sự là một người rất trọng tình trọng nghĩa.

Tất cả những người đối xử tốt với anh có tình nghĩa với anh, anh sẽ không bao giờ quên.

Bây giờ Trình Kiêu đã có thể nhận tổ quy tông, nhận lại ông cụ Tiêu, kiếp này mẹ Trình cũng không phải rời bỏ anh mà đi sớm như vậy, đây cũng là món quà mà ông trời ban tặng cho anh.

Cô hy vọng, bệnh tình của mẹ Trình có thể ngày một tiến triển hơn, cho dù ung thư là căn bệnh không thể chữa, cũng hy vọng có thể sống lâu hơn mấy năm.

Bây giờ còn nghe được ông Thạch đang chữa trị cho mẹ Trình, Vãn Vãn cũng bớt được chút nào lo lắng.

Tô Cần và Lục Tư Hoa đang ngồi bên cạnh họ, nghe Vãn Vãn và ông cụ Tiêu đang ngồi đó nói chuyện, họ cũng không chen ngang vào.

Ông cụ Tiêu rất thích Vãn Vãn, đó là điều mà bọn họ muốn nhìn thấy nhất. Sau này trong tương lai Văn Vãn mà gả đến nhà họ Tiêu, thì Vãn Vãn cũng không phải quá vất vả.

Ông cụ Tiêu cũng là một người dễ gần, lúc ông ấy ở thôn Hạ Hà, bọn họ đã cảm thấy như vậy rồi.

Còn về ông cụ ở bên ngoài như thế nào, đối xử với mọi người như thế nào, đã không nằm trong phạm vi suy nghĩ của họ nữa rồi.

Anh vệ sĩ đứng ở sau lưng ông cụ cứ nhìn đằng trước, anh ta coi như không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ.

Chuyện nhà của ông cụ, không phải một vệ sĩ như anh ta có thể hiểu được, tuy là anh ta cũng rất tò mò, dường như ông cụ đối với gia đình trước mặt rất tốt?

Hiệu trưởng trường trung học Huyện nghe nói ông cụ Tiêu đến, vội vàng dẫn mấy vị lãnh đạo của trường qua chào hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-464.html.]

Nhưng bọn họ còn chưa tới thấu chỗ ông cụ Tiêu, thì đã bị vệ sĩ của ông cụ Tiêu chặn lại.

Ông cụ đã nói rồi, lần này ông ấy tới đây, không muốn kinh động đến địa phương, bây giờ trường học đã biết rồi, ông ấy chỉ muốn vệ sĩ ngăn không cho bọn họ tới đây, đừng để tất cả mọi người trong trường đều biết.

Ông ấy đến để chờ cháu trai thi, chứ không muốn mọi người cả huyện đều biết.

Ông ấy không muốn phiền phức.

“Ông cụ ơi.” Cả đầu hiệu trưởng đẫm cả mồ hôi, chùi cũng không được, mà không chùi cũng không xong.

Những bậc phụ huynh ở xung quanh đều nhìn về phía họ, bọn họ đang đoán thân phận của ông cụ Tiêu, và đang có chuyện gì xảy ra ở bên đó.

Ông cụ Tiêu nói: “Quay về đi, đừng kinh động đến những người khác. Tôi không muốn làm phiền đến tâm trạng tôi chờ cháu trai của mình.

Hiệu trưởng nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh ông cụ Tiêu, lại bị ánh mắt nghiêm túc cả đối phương dọa phải quay về.

Ông ta quên mất thân phận của ông cụ.

“Mọi người tránh ra đi, đừng qua đây làm phiền ông cụ chờ người nhà" Ông cụ Tiêu xua tay về phía bọn họ.

Hiệu trưởng vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng ông ta nhìn thấy mặt của ông cụ Tiêu chùng xuống, vẻ mặt nghiêm túc, nên có nhiều điều muốn nói nhưng không dám nói.

Cuối cùng cũng không biết làm thế nào, chỉ đành từ từ rời đi, không nhịn được mà lau mồ hôi ở trên mặt.

Toàn bộ cảnh tượng đó đều bị nhà họ Tô nhìn thấy, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, đây mới là bộ mặt thật sự của ông cụ Tiêu?

Nghĩ lại cũng đúng, với thân phận và địa vị của ông cụ, làm sao có thể giống với ông cụ nhà hàng xóm được, một chút cao ngạo cũng không có?

Ông ấy chỉ là trước mặt bọn họ không có ra vẻ mà thôi. Nhưng không có nghĩa là trước mặt người khác không có tỏ vẻ cao ngạo.

DTV

Nếu không, làm sao ông ấy có thể quản lý những người dưới trướng của ông ấy?

Suy cho cùng ông ấy là người thường xuyên đánh gϊếŧ trên chiến trường.

“Chúng ta nói đến đâu rồi?” Ông cụ Tiêu quay đầu lại, biểu cảm cũng thay đổi, dáng vẻ nghiêm túc vừa nãy đó dường như là ảo giác của bọn họ.

Ông ấy lúc này, đã khôi phục lại hình tượng ông cụ nhà hàng xóm rồi.

Vẻ mặt của ông ấy vừa dịu dàng, vừa thoải mái, lông mày nhẹ nhàng, hoà nhã, ngay cả khoé miệng cũng vểnh cả lên.

"Ông nội Tiêu, ông nên đến phòng hiệu trường ngồi chút đi, ở đó rất mát, nói không chừng còn có quạt gió nữa." Ông ngồi ở đây không nóng nực sao?

Lại có nhiều người chen chúc như vậy, mùi gì cũng đều có, đúng là không phải nơi mà ông ấy nên ngồi.

“Tôi thích ngồi ở đây, có thể lập tức nhìn thấy Trình Trình bước ra từ trường thi, là một vị trí rất tốt. Ông cụ Tiêu lại không đồng ý.

Cảnh tượng hiệu trưởng dẫn mấy lãnh đạo trường đến mời ông, chỉ là một khúc đệm, ngoài làm những người phụ huynh ở xung quanh đoán già đoán non thân phận của ông ấy ra, thì không có một chút sóng gió nào nổi lên cả.

Trình Kiêu vừa bước ra từ trường thi, ông cụ Tiêu lập tức nhìn thấy anh, ông ấy cũng không nói chuyện với Vãn Vãn nữa, ông ấy từ từ đứng thẳng dậy, đôi mắt ông ấy dời mắt sang nhìn về phía Trình Kiêu.

Cảnh tượng này, Trình Kiêu tự nhiên nhìn thấy.

“Ông nội.” Trình Kiêu kêu lên, “Sao ông lại đến đây?"

Anh không ngờ được là, ông nội vậy mà lại đích thân tới đây. Ông ấy rất bận rộn, và công việc lại nhiều như vậy, anh thật sự không ngờ ông nội sẽ tới đây.

“Đứa trẻ ngốc này, ông nội sao có thể để một mình cháu ở đây thi được chứ?

Những đứa trẻ khác đều có người nhà đi theo, cháu của ông sao có thể đi thi đại học một mình được?” Ông cụ Tiêu nhìn cơ thể gầy gò của thằng bé, mà vô cùng đau lòng.

Loading...