Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 471

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không chỉ có mình cô, anh út là Tô Kiến Dân cũng đặc biệt rất thích.

Trình Kiêu cũng thích, anh nói thức ăn mà mẹ Tô nấu đặc biệt thơm.

Lục Tư Hoa cũng thích nhất là bản thân nấu cơm, mà được mọi người khen ngon.

Đây là động lực để bà ấy nấu cơm.

"Có nhiều thỏ như vậy rồi, chúng ta còn bắt nữa sao? Tô Kiến Dân cảm thấy, đợt đi săn lần này, thật đúng là quá thú vị.

Thật rất muốn bắt tiếp, về muộn hơn một chút.

Trình Kiêu nhìn lên trời: "Anh có đặt một cái bẫy ở đây, chúng ta hãy đi coi thử. Coi thử có bẫy được con thú rừng nào không"

Anh thường xuyên lên núi đặt bẫy, khi còn trẻ không có bản lĩnh bắt thú, nên sẽ đặt bẫy. Lúc đó cũng may mà anh biết đặt bẫy, không thì hai mẹ con anh c.h.ế.t đói mất.

Số lương thực mà đội sản xuất phát, làm sao đủ cho mẹ con anh ăn được?

Lúc đó Trình Kiêu đang tuổi phát triển, số công điểm mà mẹ Trình làm đó, lương thực chia về không đủ cho một mình Trình Kiêu ăn nữa, chứ đừng nói là hai người.

Chính nhờ vào việc lên núi đặt bẫy thú này, hai mẹ con họ mới có thể đủ sống.

Nơi mà Trình Kiêu đặt bẫy đó, cách đây cũng một đoạn.

Vãn Vãn đeo theo ba lô của cô, trong ba lô có nước, lúc khát cô liền uống một ngụm.

Trên tay cô còn cầm thêm cái giỏ, trong giỏ có một số rau rừng mà cô mới hái được.

Cô đi theo sau Trình Kiêu và Tô Kiến Dân, đi đến mức mồ hôi cả người.

Trình Kiêu âm thầm bước chậm lại, đưa đôi bàn tay to lớn ra, cầm lấy cái giỏ trên tay cô.

Ba lô trên người Vãn Vãn, cũng bị anh lấy đi luôn.

Tuy là anh biết trong ba lô đó cũng không có gì nhiều, chỉ là trọng lượng của một bình nước, nhưng anh lo Vãn Vãn sẽ mệt.

Một lúc sau, trên người Vãn Vãn không còn cầm đồ đạc gì cả, đều đã chuyển qua người Trình Kiêu cả rồi.

Cô nói: "Anh Kiêu à, anh cầm nhiều đồ như vậy, nặng lắm đó, đưa em cầm bớt cho."

"Anh không mệt, để anh cầm cho."

Đương nhiên Vãn Vãn cũng ngại giành qua giành lại với anh, anh quan tâm cô, nên cầm đồ giúp cô, cô mà giành lại, thì cũng hơi lập dị.

Tô Kiến Dân đang nhìn đằng trước, anh ấy không hề để ý đến giữa hai người họ đang có chuyện gì.

Anh ấy vẫn ở đó, vừa dùng gậy đập vào bụi cây, vừa đi về phía trước.

Anh ấy vẫn đang nói, và đương nhiên người mà anh ấy đang nói chuyện chính là Trình Kiêu. Nhưng anh ấy không biết rằng, Trình Kiêu đã không đi theo bên cạnh anh ấy từ lâu, mà đã quay sang chỗ của văn Vãn, quan tâm cầm giúp cho Vãn Vãn hết thứ này đến thứ kia.

Anh cầm nhiều đồ như vậy, nhưng anh vẫn không thở hổn hển, dường như trên tay anh giống như bình thường không cầm đồ gì nặng cả.

"Trình Kiêu, anh thấy em nói có đúng không hả." Tô Kiến Dân vẫn đang nói, rồi bỗng nhiên anh ấy cảm thấy bên cạnh có gì đó là lạ.

Anh ấy quay người lại, thì nhìn thấy Trình kêu đang đi bên cạnh Vãn Vãn.

Tức không thể đứng yên được, cái tên Trình Kiêu này thật là, trong mắt chỉ có con gái thôi.

Nhưng nghĩ lại thì người con gái này chính là em gái của anh ấy, là một thiếu nữ, ngọn lửa giận của anh ấy biến mất một cách kỳ lạ.

Em gái được người ta yêu thương như vậy, anh ấy có gì mà không vui chứ?

Ngược lại, anh ấy phải vui mừng mới phải.

Quá vui mừng.

Anh ấy coi như không nhìn thấy gì.

"Anh Trình Kiêu à, cái bẫy đó anh đặt ở đâu vậy?" Đi được một đoạn, vẫn không nhìn thấy điểm đến đâu, Vãn Vãn sốt ruột hỏi.

"Ở đằng trước đó, gần tới rồi" Trình Kiêu vác cái ba lô lên trên vai.

Quả nhiên, rất nhanh là đã đến chỗ mà Trình Kiêu nói đó.

Ở đây thật ra cách chân núi càng gần hơn, bình thường Trình Kiêu đi bẫy thú, anh thường đặt bẫy ở chỗ này, bẫy được nhiều, nhưng có lúc anh cũng sẽ đổi chỗ khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-471.html.]

Những con thú rừng đó cũng không ngốc, nếu chúng bị bẫy cùng một nơi nhiều, thì bọn chúng sẽ cảnh giác. Lần sau nếu cứ bẫy ở chỗ đó nữa, thì sẽ không may mắn có thể bẫy được thứ gì.

Đương nhiên anh sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Nhưng chuyện đặt bẫy này, có lúc chưa chắc sẽ có thứ gì.

Nhưng có lúc, làm chuyện gì đi nữa, cũng là một quá trình hưởng thụ cuộc sống.

Tô Kiến Dân nghe theo chỉ dẫn của anh, anh ấy đã biết được, và vội vàng chạy tới chỗ có bẫy đó.

Lúc này, bất kể là Trình Kiêu, hay là Vãn Vãn, hoặc là Tô Kiến Dân, đều nhìn tới chỗ đó với ánh mắt hơi căng thẳng.

Trình Kiêu đặt bẫy tổng cộng mười cái, rải đều khắp nơi.

DTV

Anh cũng từng nghĩ là, những cái bẫy này, cũng có thể không bẫy được gì cả.

Săn b.ắ.n vốn dĩ là phải dựa vào chút may mắn, có may mắn thì có thể bắt được rất nhiều thú rừng, chẳng hạn như vừa nãy, bắt được một hang thỏ, còn có một con thỏ ngốc tự đ.â.m vào Vãn Vãn.

Ai mà ngờ được, vậy mà lại có con thỏ ngốc tự mình đ.â.m vào người ta?

Đặt mười cái bẫy, còn đào thêm một cái hố bẫy.

Đầu tiên bọn họ đi xem mấy cái bẫy đó, thì thấy hết sức kỳ lạ, đặt mười cái bẫy vậy mà có năm cái là bẫy Có.

Đây không phải là con số nhỏ, một nửa cơ số, đây là tỉ lệ cao bao nhiêu?

"Có gà rừng, có thỏ." Tô Kiến Dân kêu lên một cách hưng phấn.

Vãn Vãn vội vàng chạy tới đó, cô chưa từng nhìn thấy đặt bẫy như thế nào.

Chạy tới đó, quả nhiên cô nhìn thấy Tô Kiến Dân đang ở đó tháo bẫy ra, để lấy những con gà rừng và thỏ đó ra khỏi bẫy.

Quả nhiên là hôm nay thu hoạch được rất nhiều.

Nghe Trình Kiêu nói, trước đây anh chưa từng thu hoạch được nhiều như vậy.

Trước đây anh bẫy nhiều nhất đại loại cũng chỉ được một hai con thỏ hoặc gà rừng mà thôi.

Chứ không bẫy được nhiều như bây giờ, bắt được một hang thỏ, còn có một nửa bẫy là thú săn.

Trình Kiêu cũng bước tới thu dọn, lấy ra từng con một.

Vãn Vãn muốn tới giúp một tay, nhưng cô lại bị Trình Kiêu ngăn lại.

"Em đứng ở đó đi, bên này bẩn lắm"

Vãn Vãn thật sự rất muốn được giúp bọn họ, nhưng cô cũng sợ vết bẩn còn có vết m.á.u sẽ dính lên người CÔ.

Trình Kiêu và Tô Kiến Dân vui vẻ thu dọn đồ đạc, nhanh chóng cho vào giỏ, để Tô Kiến Dân đeo lên lưng. Anh ấy không cảm thấy mệt mỏi, mà cả người tràn đầy sức mạnh.

“Bên kia có một cái hố bẫy, để anh qua đó coi thử.” Trình Kiêu chỉ sang hướng bên cạnh.

Đó là một chỗ đã bị đào sâu hai mét, một khi thú săn bị rớt xuống cái hố bẫy này, thì không thể trèo lên được.

Vãn Vãn cũng không nhịn được mà chạy tới coi, to quá đi, có một con thú săn to bị rơi xuống, chính là một con heo rừng.

Chiếc ngà phát sáng dưới ánh mặt trời. Từng sợi lông trên người nó dựng cả lên, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Vốn dĩ nghe tiếng của nó thôi là đã đáng sợ rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy cái đầu thò ra khỏi bẫy, giỏi thật, nó còn gầm lên với bọn họ.

"Là một con lợn rừng to như vậy, phải làm thế nào?"

Tô Kiến Dân nhìn thấy một con lợn rừng to, cả người ngơ ngác luôn.

Trước đây anh ấy đã từng nhìn thấy lợn rừng rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy con nào to như vậy.

Con lợn rừng to như vậy, bọn họ phải xử lý như thế nào? Làm sao đem nó về?

Con lợn rừng này vẫn còn sống, lỡ như rượt bọn họ thì phải làm thế nào?

Tô Kiến Dân biết là, cha dượng của Trình Kiêu là do bị lợn rừng húc chết.

Con lợn này đã bị thương, nên mới rớt xuống hố bẫy.

Một khi bọn họ gỡ cái hố bẫy này ra, thì coi như xong.

"Vãn Vãn, em xuống núi trước đi, và nói với bí thư chi bộ Viễn Sơn một tiếng, gọi người lên đây giúp đỡ, chúng ta khiêng con lợn rừng này về." Trình Kiêu suy nghĩ một hồi, xoay qua nói với Vãn Vãn.

Loading...