Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 476

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:35
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Kiến Dân gật đầu, anh ấy cảm thấy Trình Kiêu sẽ không lừa dối mình, đã nói như vậy thì chắc chắn cô gái kia có vấn đề.

Anh ấy đối với cô gái kia cũng không có cảm tình gì, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ngay sau đó, Thẩm Như Học đã đưa Tô Kiến Dân và Trình Kiêu lên xe buýt ở bên ngoài nhà ga.

Anh ta tưởng Trình Kiêu cũng đến Phục Đại, nên không hỏi gì.

Hai người cùng nhau xuất hiện ở nhà ga, không đến cùng một chỗ thì còn đến đâu nữa?

Sau khi đưa hai người lên xe, Thẩm Như Học rời đi. Quay trở lại nhà ga để đón những học sinh khác, nhiệm vụ của họ rất gấp gáp.

Đi được nửa đường, lại gặp cô gái kia, cô ấy hỏi: "Thẩm Như Học, hai nam sinh kia đi rồi à?"

DTV

Thẩm Như Học nói: "Cô đừng có đi quấy rầy, người ta thấy chướng mắt cô đấy.

Cô gái có chút khó chịu: "Ý cậu là tôi đi quấy rầy cái gì? Tôi quấy rầy lúc nào vậy? Tôi là đàn chị, chỉ muốn đưa bọn họ đi thôi." Lại nhỏ giọng hỏi: "Hai người họ, học ngành gì thế?"

Thẩm Như Học liếc nhìn cô ấy một cái, không trả lời cô ấy, lập tức rời đi.

Trương Xảo Lan dậm chân, anh ta không nói với cô ấy, thì cô ấy tự mình đi hỏi.

Vãn Vãn không biết Trình Kiêu và Tô Kiến Dân ở Thượng Hải gặp phải những chuyện này.

Cô đi cùng bố mẹ trở về nhà.

Tình cờ gặp Đóa Đóa.

Đóa Đóa giờ đã cao lớn hơn cô rất nhiều, tính tình cũng không còn nhát gan nữa, thay đổi không ít.

"Vãn Vãn? Em tiễn anh trai về rồi à?" Đóa Đóa hỏi CÔ.

Vãn Vãn nói: "Vâng, vừa mới tiễn bọn họ lên đường, lại đi cùng bố mẹ em đi đến nhà bố nuôi một chuyến. Đóa Đóa, lần này không biết chúng ta có thể học cùng lớp với nhau hay không"

Lần trước khi lên cấp hai, Vãn Vãn và Đóa Đóa không học cùng lớp.

Bọn họ học lớp liền kề nhau, nhưng bọn họ luôn đi học và tan học cùng nhau.

Đến lúc lên cấp hai, đi lên trên huyện học, đi học cùng với Kiến Dân.

Trình Kiêu bởi vì nguyên nhân ở trường học, cũng không cùng họ đến trường.

"Chị cũng muốn đi cùng mọi người để tiễn anh Kiến Dân, nhưng tiếc là mẹ chị..." Đóa Đóa thở dài, cúi đâu.

Vãn Vãn biết mẹ của Đóa Đóa là Bao Cúc Hoa.

Bao Cúc Hoa là người rất ngay thẳng, có mối quan hệ tốt với hàng xóm, nhưng lại quá nghiêm khắc với con gái mình.

Nói chính xác, là rất nghiêm ngặt với Đóa Đóa.

Chưa thấy cô ấy nghiêm khắc với chị gái Đóa Đóa, cũng không nghiêm khắc với anh trai Đóa Đóa, duy chỉ có Đóa Đóa là đối xử rất nghiêm khắc.

Đóa Đóa là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất nhà, cũng rất chịu khó, việc gì ở nhà, cô ấy cũng đi làm mà không nói một lời.

Nhưng Bao Cúc Hoa vẫn rất nghiêm khắc.

Muốn nói là Bao Cúc Hoa đối xử với Đóa Đóa không tốt? Cũng không phải.

Tính cách trước đây của Đóa Đóa, mặc dù có nguyên nhân là do chính mình, nhưng cũng có liên quan đến việc giáo dục của Bao Cúc Hoa.

Một người mẹ quá nghiêm khắc, nhất định sẽ giáo dục một đứa trẻ quá nhút nhát.

Đóa Đóa từ nhỏ đã nhút nhát, về sau trở thành bạn tốt của Vãn Vãn, tính cách mới dần dần thay đổi.

Nhưng tổng thể mà nói, vẫn còn nhát gan.

Về vấn đề này, Lục Tư Hoa đã nói chuyện với Bao Cúc Hoa không ít lần.

Nhưng vẫn vô dụng, Bao Cúc Hoa vừa gật đầu đồng ý một giây trước, giây sau đã lớn tiếng mắng mỏ Đóa Đóa.

Đóa Đóa không bị cô ấy nuôi dạy thành trầm cảm, đúng là may mắn.

“Không sao đâu, Đóa Đóa, anh trai em không để ý đâu” Vãn Vãn an ủi.

Đóa Đóa có đi tiễn anh ấy hay không, Tô Kiến Dân quả thật là không để ý đến. Anh ấy chỉ để ý đến gia đình mình, mặc dù Đóa Đóa có mối quan hệ tốt với nhà họ Tô, nhưng cũng không thấy Kiến Dân coi trọng cô ấy.

Vì mặt mũi của Vãn Vãn, mới chú ý đến Đóa Đóa.

Đóa Đóa nói: "Không phải, chị..." Muốn nói lại thôi.

Vãn Vãn:? ? ?

Muốn hỏi, lại nghe thấy Đóa Đóa nói: "Không có gì, chị chỉ nghĩ, anh Kiến Dân thi học đại học, chị nên đi tiễn"

Sau đó không nói nữa, ăn nói vụng về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-476.html.]

Vãn Vãn hơi nghi ngờ, đầu óc rối bời, có vài ý nghĩ chợt vụt ra khỏi não, nhưng lại bị cô bắt lại.

“Lần sau anh trai em về, chị có thể đi đón không?” Vãn Vãn cười nói.

Mắt Đóa Đóa sáng lên, đúng thế! Chờ đến khi anh Kiến Dân về nhà, cô ấy có thể đi đón.

Đột nhiên cảm thấy mở cờ trong bụng.

"Vãn Vãn, chúng ta cùng nhau dắt chó đi dạo đi, đã lâu rồi không chơi cùng Tia chớp." Đóa Đóa đột nhiên nói.

Vãn Vãn nói: "Ừ, em nghe nói cách đội vận chuyển của chúng ta không xa, có xây một cái công viên, chúng ta đi tới đó đi"

Trình Kiêu đưa Tô Kiến Dân đến trường học, giúp anh ấy mang hành lý về ký túc xá.

Sau đó, anh cũng không ngồi hồi lâu, lập tức đi ra ngoài, anh nên trở về Bắc Kinh.

Máy bay bay lúc sáu giờ tối, bây giờ anh phải gấp rút chạy tới sân bay.

Anh tính toán thời gian vừa vặn, phải đến đăng ký sớm trước một tiếng, từ Phục Đại đến sân bay mất hai giờ, bây giờ bắt đầu đi, anh còn thừa một giờ.

Vừa bước ra khỏi cổng trường, liền gặp phải một cô gái, nhưng anh không để ý.

Nữ sinh nhìn thấy anh, hai mắt lập tức sáng lên, "Bạn học, đúng là cậu rồi!"

Trình Kiêu nhìn thoáng qua, không trả lời, trực tiếp vượt qua cô ấy, rời đi.

Trương Xảo Lan: ???

Cô ấy hét lên: "Bạn học...!"

Trình Kiêu không thèm để ý tới, thản nhiên vẫy một chiếc taxi lại, thông báo đích điểm.

“Cậu nhóc đến Thượng Hải chơi à?” Tài xế dùng giọng địa phương Thượng Hải đặc sệt hỏi.

Trình Kiêu nói, "Không phải, tôi đến đây để tiễn bạn, bây giờ phải về rồi"

Người tài xế kia rất nhiệt tình, trò chuyện với Trình Kiêu suốt quãng đường.

Trình Kiêu nói rất ít, thỉnh thoảng mới đáp lại hai câu, toàn bộ hành trình hầu như toàn là tài xế nói.

Trò chuyện suốt quãng đường, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến sân bay.

Trình Kiêu cũng không dừng lại, nhanh chóng xách vali đi lấy phiếu đăng ký, xếp hàng đi về chỗ kiểm tra an ninh.

Chuyến bay lúc sáu giờ tối, đến Bắc Kinh chỉ mất hai giờ, tám giờ là có thể đến Bắc Kinh rồi.

Lúc khởi hành, anh đã gọi điện cho ông cụ Tiêu, nói cho ông ấy biết chuyến bay và thời gian cụ thể.

Lúc đó ông cụ Tiêu đã nói qua điện thoại là: "Được được, đến lúc đó ông sẽ bảo tài xế đến đón cháu.

Trình Kiêu cũng không từ chối, ông nội đã sắp xếp người đến đón, anh không có lý do gì để từ chối cả.

Trong lòng cũng có chút kích động, sắp được gặp ông và mẹ rồi.

Cũng không biết sức khỏe mẹ thế nào rồi.

Hơn một tháng trước, ông nội nói thân thể mẹ Trình khôi phục rất tốt, hiện tại không có gì nghiêm trọng, nhưng anh vẫn thấy lo lắng.

Bây giờ đã muộn, sau khi đến Bắc Kinh, anh không thể đến bệnh viện thăm được, giờ đấy mẹ anh đi ngủ rồi.

Quyết định đợi đến ngày mai vậy.

Có thể đến gặp mẹ dễ dàng vào ngày mai, cũng có nhiều thời gian chăm sóc mẹ.

Kiểm tra an ninh, vào phòng chờ ở sân bay.

Đây là lần thứ ba anh đi máy bay.

Lần thứ nhất sau khi nhận nhau với ông nội không lâu, ông nội đưa anh và mẹ trở về Bắc Kinh, ngồi chuyên cơ.

Lần thứ hai, là khi anh trở về, khởi hành từ sân bay thủ đô Bắc Kinh, ngồi ở khoang hành khách của máy bay.

Bây giờ là lần thứ ba, anh đối với chuyện đi máy bay không còn hào hứng như lần đầu tiên nữa.

Tập mãi thành quen.

"Quý khách chú ý, quý khách đi chuyến bay xxxX, sắp cất cánh, xin mời bắt đầu lên máy bay"

Bắt đầu lên máy bay.

Trình Kiêu không giấu nổi sự phấn khích, bình tĩnh lại tâm tình của mình, bắt đầu đi đến cửa lên máy bay.

Hành trình kéo dài hai giờ, không tính là quá lâu.

Trình Kiêu vừa chợp mắt một lúc, đã đến sân bay thủ đô Bắc Kinh.

Loading...