Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 478

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:39
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiếu gia Tôn, luôn mạnh hơn tiểu thư Tôn.

Ngay lúc đó, Tiêu Ngọc Nguyệt trực tiếp bị chọc tức điên.

Bây giờ, ông cụ Tiêu đưa Trình Kiêu đi xem phòng của anh, Tiêu Ngọc Nguyệt cũng đi theo.

Phòng của Trình Kiêu là phòng ngủ chính, đã được mẹ Phùng dọn dẹp sạch sẽ.

Cách bài trí bên trong rất sạch sẽ, Trình Kiêu rất thích.

Ngoài ra bên trong còn có một số món đồ chơi nhỏ, là lúc trước anh có nói với mẹ Phùng.

“Ông nội, cháu không muốn ở cùng một tầng với anh ấy” Tiêu Ngọc Nguyệt đỏ hoe mắt nói: “Tầng lầu này trước đây đều là của cháu, sao anh ấy vừa trở về, lại muốn cướp phòng ngủ của cháu, còn muốn cháu chen chúc ở cùng một tầng?"

Ông cụ Tiêu hỏi, "Cháu muốn như thế nào?"

Nước mắt Tiêu Ngọc Nguyệt rơi lã chã: "Ông, ông thương cháu nhất, cháu không muốn sống chung một tầng với một người đàn ông"

Ông cụ Tiêu nói, "Vậy thì đổi đi."

Tiêu Ngọc Nguyệt vui mừng khôn xiết, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào, khóe mắt lại lườm Trình Kiêu, cho anh một cái nhìn đắc ý: Đấu với tôi á! Tôi đến nhà họ Tiêu lúc mới bốn tuổi, anh mãi mãi vẫn thua xa tôi.

Trình Kiêu không nói gì, thậm chí một ánh mắt cũng lười cho.

"Cảm ơn ông, ông tốt quá..." Nụ cười trên mặt càng ngọt ngào.

Ông cụ Tiêu nói: "Để mẹ Phùng chuyển đồ đạc của cháu xuống tầng hai, vừa lúc ở đó có một căn phòng nhỏ, cháu sống ở đó đi."

Dáng vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Tiêu Ngọc Nguyệt đột nhiên bị đông cứng.

Để cô ấy sống ở căn phòng nhỏ của tầng hai? Vậy còn không bằng phòng khách ở tầng ba, ít nhất phòng ở đây còn lớn hơn, giường cũng lớn, cô ấy có thể tùy ý lăn lộn.

“Ông!” Tiêu Ngọc Nguyệt sắp khóc.

Ông cụ Tiêu đã phân phó mẹ Phùng: "Mẹ Phùng, bà giúp tiểu thư dọn dẹp phòng đi, chuyển đến tầng hai."

Mẹ Phùng xuống lầu đáp: "Được ạ, thủ trưởng, tôi lập tức đi thu dọn ngay Tiêu Ngọc Nguyệt hét lên: "Ông, sao ông có thể để cháu sống trong căn phòng nhỏ ở tầng hai? Căn phòng đó nhỏ như vậy, xoay người còn khó khăn, sao cháu ở được?"

Ông cụ Tiêu nói: “Không phải cháu nói không muốn ở cùng một tầng với Trình Trình, vậy thì ở phòng cạnh phòng ông đi.

“Cháu không muốn!” Tiêu Ngọc Nguyệt tức điên lên, “Ông, chúng ta để anh ấy sống ở tầng hai đi, cháu không muốn cùng anh ấy ở tầng ba, ông.” Nước mắt từng giọt rơi xuống.

Trình Kiêu không muốn nhìn thấy cảnh khóc lóc làm trò này nữa, sải chân bước vào phòng mình, chặn cảnh tượng đó lại phía sau.

Cảnh khóc lóc làm trò như này, làm người ta thấy ngán ngẩm.

Ông cụ Tiêu nói, "Ngọc Nguyệt, cháu mười chín tuổi rồi phải không?"

Tiêu Ngọc Nguyệt không hiểu vì sao ông đột nhiên lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn gật đầu: "Vâng, qua sinh nhật năm nay là cháu mười chín tuổi."

“Trưởng thành rồi. Ông cụ Tiêu nói, “Đúng là ông nội suy nghĩ không chu đáo, sao có thể để cháu và Trình Trình ở chung tầng với nhau.

Đôi mắt của Tiêu Ngọc Nguyệt sáng lên: Ông nghĩ đến điều này à?

Cô ấy đã trưởng thành, sao có thể ở cùng một tầng với một người đàn ông trưởng thành? Nếu sau này bị truyền đi, danh tiếng bị hủy hoại thì làm sao bây giờ? Về sau cô ấy còn phải kết hôn nữa.

Chỉ là một thằng nhà quê, cho dù nhận tổ quy tông thì sao? Ai biết có phải là con cháu nhà họ Tiêu hay không.

Ông cụ Tiêu nói: "Năm đó ông nội cháu qua đời, bố mẹ cháu bị điều xuống, trong nhà không có ai, nên ông mới đón cháu về. Năm đó đã đáp ứng với đồng đội cũ, sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt, cho đến khi cháu trưởng thành"

Tiêu Ngọc Nguyệt cũng lau nước mắt, cô ấy đối với tình huống của bố mẹ mình, gần như đã quên hết. Năm đó cô ấy còn nhỏ, được ông cụ đưa về nhà họ Tiêu, lúc đó bố mẹ cô đã bại trận.

Cô ấy lớn lên trong nhà họ Tiêu từ khi còn nhỏ, ông cụ cũng thương yêu cô ấy như cháu gái ruột.

Cô ấy cũng coi mình là cháu gái ruột của nhà họ Tiêu.

Về sau nhà họ Tiêu cũng gặp khó khăn, cô ấy được gửi về cho dì nhỏ của mình.

Chồng của dì nhỏ là người ở tỉnh Tây Bắc, tuy không bằng nhà họ Tiêu, nhưng ở địa phương đó vẫn có quyền.

Cô ấy bèn ở lại đó.

Sau đó nghe tin ông đã sửa lại án sai, cô ấy nằng nặc đòi về nhà họ Tiêu, học tịch xảy ra vấn đề, nên không thể về được, cô ấy rất bức xúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-478.html.]

Bây giờ vất vả mãi mới trở về, không ngờ trong nhà lại có thêm một người, còn nói là cháu trai ruột của ông cụ?

Ai tin chứ.

Không biết là đứa con hoang ở đâu ra, mà ông cụ cũng bị lừa.

Cô ấy muốn vạch trần bộ mặt của kẻ lừa đảo này.

“Bố mẹ cháu về rồi, cháu nên trở về nhà họ Mạc đi” Ông cụ Tiêu thở dài.

Vẻ mặt Tiêu Ngọc Nguyệt kinh ngạc, miệng há to, nước mắt còn vương trên mặt, không cách nào rơi xuống.

Mẹ Phùng đúng lúc đang đi lên cầu thang, nhìn thấy cảnh này, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.

Thực sự nghĩ mình là tổ tông của nhà họ Tiêu hả?

"Cháu không quay về!"

Ông cụ Tiêu cau mày.

Nước mắt của Tiêu Ngọc Nguyệt rơi xuống ngày càng nhiều, từng giọt từng giọt, không cần tiền, cô ấy nói: "Ông, cháu không nỡ bỏ lại ông. Cháu đã quen ở trong nhà họ Tiêu rồi, ông chính là ông nội của cháu, cháu không muốn quay về. Ông..."

"Ông không phải ông nội của cháu, ông nội của cháu đang chôn dưới đất đấy, cháu nên trở về tảo mộ đi" Ông cụ Tiêu nói xong, xoay người đi xuống lầu dưới.

Ngọc Nguyệt luống cuống, cô ấy đột nhiên thấy sợ hãi.

Không thể tưởng tượng nổi, nếu rời khỏi nhà họ Tiêu, cô ấy sẽ sống như thế nào?

Trở lại nhà họ Mạc, cô ấy có còn là cô ấy không?

Trong cơn hoảng loạn, cô ấy nhìn cánh cửa đóng chặt của Trình Kiêu, dùng sức nghiến răng.

Trời còn chưa sáng Trình Kiêu đã rời giường.

Anh phải đến bệnh viện thăm mẹ mình.

Mẹ đã ngây người nằm bệnh viện thành phố nửa năm rồi, chưa từng xuất viện.

Không phải bà ấy không muốn xuất viện, mà là do bọn họ thấy lo lắng.

Ung thư gan giai đoạn cuối, tính mạng không thể đảm bảo.

Điều Trình Kiêu lo lắng nhất chính là bệnh tình của mẹ mình, chỉ mong mẹ sớm khỏe lại.

Lúc anh ra khỏi phòng, anh nhìn thấy một bóng người loạng choạng tiến về phía mình.

Là Tiêu Ngọc Nguyệt.

Cô ấy khế lim dim mắt, ngáp một cái, giống như đang mộng du.

Trình Kiêu đóng cửa đi xuống cầu thang, một lúc sau, nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa phòng mình, quay đầu lại, thấy Tiêu Ngọc Nguyệt đang đứng trước cửa phòng anh.

Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, ủ ám đi xuống cầu thang.

Vẫn còn sớm, bệnh viện thành phố rất vắng vẻ, cũng không có nhiều người.

Bác sĩ còn chưa đi làm, bác sĩ trực ban đang phân loại tài liệu, định đợi tới phiên bác sĩ ca sáng đến, thì tan làm.

Khi Trình Kiêu đến gặp bác sĩ trực ban, anh thấy bác sĩ đang tập các bài tập kéo giãn ở đó.

Anh gõ cửa phòng chủ nhiệm chính.

Bác sĩ chủ nhiệm ngừng duỗi người, ngồi xuống chỗ của mình, "Cậu có chuyện gì sao?"

Trình Kiêu bước vào, "Xin chào, tôi là người nhà của Tô Vân Hương ở giường thứ 2 của Phòng 305 trên tầng 3, tôi muốn hỏi về tình trạng của mẹ tôi"

DTV

Bác sĩ chủ nhiệm nói "Chờ một chút", tìm kiếm thông tin ca bênh, rất nhanh đã tìm được thông tin của mẹ Trình.

"Mẹ của cậu là ung thư gan giai đoạn cuối, ban đầu chỉ còn sống được sáu tháng. Nhưng từ khi đưa tới bệnh viện đến giờ, đã sáu tháng rồi, sức khỏe càng ngày càng tốt, có thể kéo dài đến ba năm." Bác sĩ chủ nhiệm giải thích từng câu từng chữ.

Trình Kiêu vui vẻ, nhưng lại không thấy cao hứng.

Vui vẻ là, tuổi thọ của mẹ đã được kéo dài từ sáu tháng lên ba năm, bệnh tình có chuyển biến tốt.

Không cao hứng chính là, tuổi thọ của mẹ chỉ còn có ba năm, anh vẫn muốn mẹ sống lâu trăm tuổi, có thể thấy anh và Vãn Vãn kết hôn sinh con, có thể ẵm bồng con cái của anh và cô.

Loading...